ĐỘC TÂM

5

Buổi trưa, ánh sáng xuyên qua tấm rèm tre, rơi thành từng vệt chéo trên sàn gỗ, sắc bén như những vết dao mảnh khảnh. Trong bếp, mùi giấm awasezu dịu lại, hòa cùng hương gỗ hinoki thoang thoảng tạo nên thứ không khí vừa thanh vừa nghiêm như một thiền đường được giữ lặng cho giờ khắc định mệnh.

Kanda mời hai vị khách quen ngồi vào quầy. Họ là những thực khách ít lời, gương mặt điềm nhiên. Nhưng họ có ánh mắt tinh tế đến mức chẳng bỏ sót chi tiết nào trên bàn ăn. Hayato thấy tim mình dội mạnh trong lồng ngực như cá quẫy trong rọ. Bàn tay cậu hơi run khi bưng ra đĩa shushi hosomaki kappa đầu tiên của mình.

Cuộn sushi đặt xuống, một miếng hơi méo, đường cắt lệch, hạt cơm bung ra lấm tấm quanh mép. Vị khách thứ nhất gắp lên, tiếng nhai nhỏ, khô khốc vang trong khoảng không. Sau vài nhịp, môi ông ta khẽ co lại, không một lời, chỉ một cái nhăn nhẹ nơi khóe mắt. Nhưng với Hayato, đó là nhát dao sắc ngọt hơn bất cứ lời chê bai nào.

Cậu biết nguyên do: cơm thiếu khí, lúc cuộn, tay cậu đã bóp quá chặt, cơm không còn thở. Cơm shari ngột ngạt, hạt dính bết, mất sự sống. Đó đã là một cục bột nén, chứ không phải gạo còn “thì thầm” trong lòng bàn tay đầu bếp nữa.

Vị giấm khi ấy như trỗi dậy từ kí ức — thứ mùi chua hăng từ chương trước, nghẹn ở cuống họng, khiến cậu nuốt xuống mà lại thành đắng trong tim.

Kanda không quở trách, ông đặt dao xuống, rồi nâng lên, gõ nhẹ vào thớt.

Cốc… cốc…

Âm thanh vang lên trong căn bếp tĩnh như tiếng mõ gọi người ta trở về chính mình. 

Và rời ông chậm rãi nói, giọng không cao nhưng đủ để từng chữ khắc xuống lòng Hayato:

“Khi lòng cậu còn chất nặng, cuộn sẽ át. Nhưng khi lòng rỗng, rong sẽ ôm lấy cơm như nước ôm đá, nghe chưa? Đây chính là thanh âm trong lòng bàn tay đấy, cậu bé.”

Ông không giải thích thêm, chỉ gõ dao thêm một nhịp, rồi lại im lặng

Khoảnh khắc ấy, tất cả những âm thanh vụn vặt của thế giới như tan đi: tiếng dao, tiếng nhai, tiếng thở dài của Nao, tiếng khách xì xào. Chỉ còn lại một khoảng lặng dày đặc, trong đó Hayato nghe rõ nhịp tim của chính mình.

Cậu nhắm mắt, bàn tay đặt lên nắm cơm mới, hơi thở chậm, đều. Từng hạt cơm shari trượt khỏi muôi, rơi xuống tấm rong nori. Và cậu nghe thấy — một âm thanh mỏng, nhỏ, nhưng thật: như tiếng mưa đầu hạ rơi trên mái chùa cũ, nhẹ, tinh khiết, không một hạt nào kêu to, nhưng tất cả hòa thành nhạc nền dịu.

Hayato trải cơm, không gấp gáp. Tay cậu không ép, không cưỡng, chỉ nâng, chỉ giữ, cảm giác như thể bàn tay cậu không còn khối thịt nặng nề mà là một khoảng rỗng để hạt cơm tự tìm chỗ trú. Thanh dưa leo nằm vào chính giữa, xanh trong như một dòng suối hẹp được khắc giữa lòng núi trắng.

Cậu cuộn lại, mềm, tròn, rong biển ôm lấy cơm, cơm ôm lấy dưa. Nó không còn méo, không còn vỡ, chỉ còn sự yên lặng gói trọn.

Dao đã nhúng nước, khi lưỡi chém xuống, lát cắt sáng lấp lánh như gương. Miếng sushi rơi nhẹ ra, đứng thẳng, đường cong mượt, dưa leo xanh ngọc ở tâm điểm như một hòn ngọc sáng.

Kanda đưa lên cho khách, vị khách thứ hai gắp một miếng, đưa vào miệng. 

Ông nhai chậm, mắt khẽ nhắm, một thoáng im lặng, rồi một cái gật đầu nhỏ, rất nhỏ:

“Ngon, và thanh đấy, anh bạn trẻ.”

Chỉ một câu, nhưng như mở khóa, Hayato cảm nhận nỗi đè nặng trong lồng ngực tan dần. Cậu thấy trong lòng mình rỗng — nhưng không phải là trống rỗng vô nghĩa mà là sự tĩnh lặng khiến vạn vật tự đặt đúng vị trí.

Lần đầu tiên, cậu đã hiểu hết lời cha:

“Một con dao, một món ăn, một tấm lòng.”

Không phải dao, không phải cơm, không phải rong mới là thứ quyết định, mà chính là khoảng lặng trong bàn tay ấy của cậu mới thứ điều then chốt.

Hayato cúi đầu, hít một hơi. Và trong khoảnh khắc ấy, thế giới như chùng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi nhẹ, rơi mãi trong lòng bàn tay cậu.

Chiều dần rút, ánh nắng cuối cùng trượt dài qua khung cửa sổ, nhuộm gian bếp một lớp vàng nghiêng như sơn mài. Tiếng dao chạm thớt đã thưa, chỉ còn lại hơi ấm của cơm mới nấu và mùi gỗ hinoki thoảng như tiếng gỗ đang thở.

Nao vẫn ở góc bếp, lặng lẽ lau sạch mặt thớt, không một lời khen, không một ánh nhìn thừa thãi. Nhưng khi chị quay đi, trên bàn của Hayato đã có sẵn một tấm rong biển nguyên lá đặt ngay ngắn như một dấu hiệu nhỏ, không hoa mỹ, không thông báo, chỉ là một lời nhắn ngầm: tiếp tục đi, nhóc.

Kanda bước đến, tháo chiếc tạp dề vải dày, giọng ông bình thản nhưng ánh mắt như con dao vừa được mài bén:

“Ngày mai, cậu sẽ thử món trứng cuộn chiên: tamago-yaki, thoạt nhìn, nó ngọt. Nhưng nếu tâm cậu nặng, vị sẽ cháy khét, và rồi sẽ hóa đắng ngắt.

Lời dặn buông ra, đơn giản, nhưng như một thử thách mới đã lặng lẽ đặt xuống.

Hayato không đáp, cậu chỉ thoáng nhìn về chiếc túi xách để trong góc bếp, nơi tờ áp phích cuộc thi sushi đường phố Tokyo vẫn còn gấp. Giấy đã nhàu, mép hơi quăn, nhưng màu chữ vẫn đỏ rực như lửa. Trước kia, cậu lén nhìn nó với nỗi ngượng ngập, còn giờ đây, ánh mắt dừng lại lâu hơn, bình tĩnh hơn, không còn né tránh.

Bếp trống dần, ngoài kia, phố xá bắt đầu rộn lên nhịp buổi chiều. Tiếng bước chân, tiếng xe lẫn với hơi gió, Hayato ngồi một mình trong không gian còn đượm hương cơm. Cậu lấy thêm một tấm nori, trải cơm, đặt thanh dưa leo, cuộn, không ai quan sát, không áp lực, chỉ còn tiếng thở và âm thanh của từng hạt cơm shari rơi xuống.

Lát cắt cuối cùng rơi ra, tròn và sáng, cậu gắp thử một miếng, rồi đưa vào miệng.

Vị giấm đỏ akazu khẽ lan, hòa cùng cái thanh mát của dưa leo, dịu mà không nhạt, trong trẻo mà không gắt. Cậu không còn cảm thấy vị đắng nghẹn ở cuống họng, chỉ còn hậu vị lặng lẽ, mềm như nước trôi. Lần đầu tiên, Hayato thấy rõ: mình đã nghe được nhịp tim của gạo.

Ngoài kia, trời Tokyo đã ngả chiều. Trong gian bếp, chỉ còn cậu và cuộn sushi nhỏ, như một nhịp trống vừa vang, vừa im, mở ra khoảng lặng chờ một thanh âm mới.

Ánh sáng buổi sớm hôm này tràn vào khu chợ như tấm lụa mỏng, vắt nghiêng qua những tấm rèm tre. Trong khoảng sân nhỏ, mùi khói than quyện với hương cá biển tươi vừa được mở khỏi thùng gỗ, tạo nên thứ không khí lửng lơ giữa ngày hội và một nghi lễ trang trọng. Người bán hàng phía xa vẫn rao, tiếng rao ấy lọt vào rồi biến mất giữa tiếng máy quay xoay lách cách, giữa tiếng bút của các nhà phê bình kêu xước xước trên giấy. Không gian vừa đời thường vừa căng thẳng như một bức tranh thủy mặc bị căng dây cung chờ mũi tên bật ra.

Ở giữa, trải chiếu tatami — thô, mộc, phẳng lặng. Không phải thảm đỏ rực rỡ của những buổi trình diễn xa hoa mà là nền đất thiêng, nơi người ta đấu trí hơn là khoe mẽ. Bên trái chiếu, gói muối lớn đặt cạnh Hayato Arakawa. Những hạt muối trắng, khô, sắc như tuyết buốt, ánh lên dưới nắng: một thứ vũ khí giản đơn đến mức dễ bị coi thường, nhưng chỉ cần một cái run tay, cả thế giới vị giác có thể sụp đổ.

Trên tường đối diện, banner căng thẳng treo: “Edomae Showdown — Một nguyên liệu, hai trái tim.”

Luật lệ vang lên từ loa, giọng nữ MC trầm đều, không thêm một chút tô vẽ:

Thành phần bí mật: Cá tráp đỏ.

Thời gian: bốn mươi lăm phút.

Giới hạn: Ba nguyên liệu phụ, không mang sẵn món.

Tiêu chí: Kỹ thuật – Cân bằng – Câu chuyện – Trái tim.

Lời nói ấy ngắn, gọn, lạnh như những nhát dao định hình ranh giới giữa hai đầu bếp đang tham gia thi đấu.

Hayato ngồi quỳ thẳng lưng, ánh mắt cậu không hướng về khán giả mà như đang chìm sâu vào thân cá đặt trước mặt. Một con tráp đỏ lấp lánh vảy bạc, mắt trong veo như vừa thoát khỏi biển. 

Trong đầu Hayato, câu nói cũ của cha trở lại: 

“Một con dao, một món ăn, một tấm lòng.”

Cậu đã chọn: cá tráp đỏ nướng muối, một món tưởng như chỉ có im lặng. Không kỹ xảo, không màu mè, chỉ còn sự chờ đợi: lửa ăn vào thịt, muối giam giữ vị ngọt.

Ở phía đối diện, Renji Takasugi kéo cổ áo bếp trắng, cúc mở hờ. Anh ta đứng, dáng hơi ngả như một diễn viên trước ống kính. Những vết sẹo trên tay anh ta hé lộ cả một quá khứ không khoan nhượng với nghề. Renji chọn một con đường khác: gan ngỗng béo ướp tương miso, cá tráp đỏ thái mỏng theo kiểu Ý, khò lửa, rưới sốt thanh yên. Ngay từ khởi điểm, món ăn của anh ta giống một cuộn phim: khởi đầu bất ngờ, nhịp dồn dập, ánh sáng chói lòa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận