Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn

Chương 9

Đế Giang thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu sau, nói: “Lại đây.”

[Xong rồi! Ngữ khí kêu ta giống hệt kêu Quất Tử… ô ô ô ta không muốn bị đánh.]

Nhạc Quy biết rõ đêm nay không thể trốn thoát khỏi bàn tay kia, chỉ có thể đau khổ mà nghiêng mặt qua: “Thỉnh tôn thượng tuỳ ý.”

Đế Giang đột nhiên hỏi: “Thật sự tuỳ ý?” 

Nhạc Quy theo bản năng trả lời: “Đương nhiên!”

[Không phải!]

Tiếng sấm dần dần tiêu tán, bầu trời đêm tựa hồ cũng bắt đầu sáng sủa.

Đế Giang nhìn nàng nửa ngày, lại hỏi: “Không oán hận chút nào sao?”

“Như thế nào sẽ có câu oán hận?” Nhạc Quy khoa trương mà hít một hơi, phảng phất mà hỏi lại Đế Giang vấn đề này, chẳng khác nào vũ nhục sự trung tâm của nàng: “Ta đối với Tôn thượng sùng kính chi tâm, tựa như nước sông cuồn cuộn chảy, Tôn thượng muốn ta sống, ta liền sống; muốn ta chết, ta liền chết. Chỉ cần Tôn thượng có thể cao hứng, cái gì ta cũng đều nguyện ý làm, cho dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”

“Nga, vậy ngươi đi tìm c.h.ế.t đi!” Đế Giang nhẹ nhàng bâng quơ.

Nhạc Quy: “………”

“Đi thôi.” Đế Giang tuỳ ý giơ tay chỉ về hồ nước phía sau nàng, ngón tay thon dài, trắng như sứ, một nửa giấu trong tay áo, không duyên cớ mà lộ ra một cỗ lạnh lẽo.

Nhạc Quy yên lặng nuốt nước miếng, cười gượng: “Kia, kia ta đi.”

Đế Giang khoanh tay nhìn nàng.

Nhạc Quy lưu luyến mà bước tới gần mép hồ, vừa rồi còn là công viên nước để nàng chơi đùa, giây phú này lại biến thành một chiếc bùa đòi mạng, mỗi bước đi đều trầm trọng khó nhọc, khoảnh khắc chân nàng đặt xuống mặt hồ, sự lạnh lẽo của hồ nước thông qua bàn chân lan lên khắp người, nàng nức nở một tiếng, bi thống mà chạy tới quỳ rạp trước mặt Đế Giang.

“Tôn thượng, ta không muốn chết!” Khuôn mặt nàng đẫm nước mắt.

Đế Giang: “Nga.”

Doạ đến nàng nước mắt rào rạt, có điểm sửng sốt mà mờ mịt nhìn về phía hắn [Nga… Là có ý tứ gì?]

Đế Giang nhìn nàng một cái, xoay người hướng Quất Tử búng tay một cái, vừa mới ăn một bạt tai, Quất Tử liền ngoan ngoãn quỳ rạp xuống, Đế Giang trực tiếp dựa vào trên người nó nhắm mắt ngủ.

[Nga, ý tứ là… không cần đi chết?]

Trong mắt Nhạc Quy vẫn còn ánh nước, ý thứ được điều này, nàng liền ngã ngồi trên mặt đất, ngoài mặt một bộ hữu khí vô lực khi vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nội tâm đã mở ra một cuộc oanh tạc gào thét chói tai.

[Wao đại ma vương dễ nói chuyện như vậy sao? Ta nói không muốn c.h.ế.t liền có thể như vậy cho ta sống? Nếu ta muốn vô lượng độ ngươi liền sẽ đưa cho ta sao?]

Mí mắt của Đế Giang hơi động một chút.

[Tại sao? Tại sao ngươi lại dễ nói chuyện như vậy! Ngươi đáp ứng dễ dàng như vậy có phải có điểm OOC? Cmn, vừa rồi ta rơi nước mắt thì tính là gì, ta chịu kinh hách thì tính là gì? Ta nói với ngươi như vậy thì tính là cái gì?!!!]

Nhạc Quy ở trong lòng hung hăng rít gào, trên mặt lại ngoan ngoãn đến rắm cũng không dám đánh một cái, thời tiết ở Đê Vân Phong với người ở nơi này tựa như có bệnh, vừa rồi còn giống như sắp mưa hiện tại đã trời quang mây tạnh, trăng sao tất cả đều lộ diện.

Đế Giang lười biếng mà dựa vào trên người Quất Tử, tựa hồ đã ngủ say, Nhạc Quy sờ tới sờ lui y phục vừa bị ngâm trong hồ, hiện tại đây khôi phục bộ dạng khô ráo, lại nhờ vào ánh trăng, lặng lẽ đánh giá Đế Giang.

[Bộ dáng hắn lớn lên thật tốt, không hổ là người có độ xuất hiện ngắn nhất trong cốt truyện nhưng lại là nhân vật có mị lực nhất tam giới, vừa nhìn thấy liền biết là con đẻ của tác giả. Chuyện đáng tiếc duy nhất là tu vi quá cao… nếu là một phàm nhân thì… hắc hắc.]

Thanh âm hắc hắc cuối cùng kia Nhạc Quy suýt chút nữa thì cười ra tiếng, ý thức được có điểm không đúng liền nhanh nhẹn lấy tay che miệng, nhưng vẫn nhịn không được mà tiếp tục nhìn lén.

[Nhân vật này giống như loại người có bug, đều sẽ có nhược điểm trí mạng, nhược điểm của hắn là gì? Nếu biết được có phải trước khi đánh hắn liền có thể bá vương ngạnh thượng cung? A… không oán không thù, làm như vậy cũng không thích hợp lắm đâu, hay là hạ dược?]

[Mặt khác trong tiểu thuyết cũng đều nói dù là thần tiên cũng không chống đỡ được tác dụng của xuân dược, trong tiểu thuyết này hẳn là cũng như vậy đi. Nếu là sau khi cho hắn dùng dược xong, lại phải nghĩ cách ở cùng một chỗ với hắn, làm như vậy chắc hẳn sẽ thành công? Bất quá cũng không nhất định mọi chuyện đều suôn sẻ, vạn nhất sau khi thượng ta xong liền giết, ta chẳng phải rơi vào tình cảnh trộm gạo không được còn mất thêm nắm thóc sao?]

[Ta đành phải lui lại từ từ suy nghĩ lại đối sách vậy, chắc chắn không có khả năng hắn sẽ coi trọng ta, sau đó liền chủ động đem vô lượng độ tặng lại cho ta. Tỷ như hiện tận, hắn đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm ta nửa ngày, một lúc sau nhào tới kéo ta đè xuống dưới thân mà chà đạp, ta sẽ liều mạng phản kháng, nhưng chung quy sức lực của nữ tử rất nhỏ, thân lại là một phàm nhân, lại chỉ có thể để hắn tuỳ ý mà xé nát y phục, ta khóc đến cả người run rẩy, lại vẫn như cũ vô pháp tránh khỏi móng vuốt của hắn hướng về phía cơ thể ta chiếm đoạt từng tấc từng tấc…]

Đế Giang đột nhiên ở to mắt, bình tĩnh nhìn nàng.

Đang lúc phát huy trí tưởng tượng vô hạn, Nhạc Quy trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn định: “Tôn thượng… làm sao vậy?]

Đế Giang không nói gì, chỉ là như cũ nhìn nàng chằm chằm.

Nhạc Quy cứng đờ người, lưng đổ mồ hôi, tỏng lòng lại không thể không sinh ra nghi vấn: [Có ý gì đây? Muốn biến mộng tưởng của ta thành sự thật hay sao?]

Đế Giang lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.

[Quả nhiên… Mộng tưởng mãi mãi là mộng tưởng, chính là bởi vì nó sẽ không bao giờ có khả năng trở thành sự thật]

Nhạc Quy tuy rằng tiếc nuối, nhưng cả đêm cảm xúc phập phồng, lúc này cũng có chút mệt mỏi, bất tri bất giác liền đã rơi vào giấc ngủ.

Gió đêm ru người, nam nhân vừa rồi còn giống như là chìm sâu vào giấc ngủ lại một lần nữa mở mắt, như suy tư gì mà nhìn chằm chằm khôn mặt đang ngủ say của nàng.

Nhân vật, tác giả, thiểu thuyết… lại là những từ mới mẻ.

Còn nàng, muốn vô lượng độ làm cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận