Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn

Chương 13

Nhạc Quy: “……”

Không khí quỷ dị, an tĩnh trôi qua, Nhạc Quy không dám tin tưởng hỏi: “Ngươi… không trúng độc?”

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Đế Giang ghé mắt, khoé môi dính chút m.á.u tươi, lộ ra vài phần yêu dị.

Nhạc Quy khiếp sợ, bằng hữu của nàng là Yêu Yêu hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời cứng đờ tại chỗ, trước mặt nhiều người như vậy, Đế Giang vẫn giữ được dáng vẻ thong dong bình tĩnh như lúc ban đầu.

“Mấy tiên môn đó cũng không phải quá ngu xuẩn, biết rõ một cái Diệt Hồn Trận cỏn con cũng không thể lấy được tính mạng của bản tôn, cho nên trong lúc bày trận đồng thời lên kế hoạch dùng Phệ cốt độc cùng một lúc. Trong lúc bày trận, các ngươi đã trà trộn vào Vô Ưu Cung?” Đế Giang nhàn nhã thay đổi tư thế, hơn phân nửa trọng lượng đặt lên người Nhạc Quy, Nhạc Quy bị hắn đè lên bả vai, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.

“Có ý gì? Ta nghe không hiểu.” Nhạc Quy cố sức ổn định lại thân thể.

Vốn tưởng rằng lại bị nghe mắng ngu xuẩn, ai ngờ Đế Giang chỉ liếc nàng một cái, liền hếch cằm lên, ra lệnh cho Yêu Yêu: “Giải thích.”

Yêu Yêu cười lạnh một tiếng: “Vậy thì như thế nào? Từ lúc bắt đầu tiến vào Vô Ưu Cung, mục đích duy nhất của chúng ta chính là ngủ đông cho tới ngày Diệt Hồn Trận phát động, sẽ hợp sức mà hạ Phệ cốt độc, một khi thành công, dù ngươi ở trong Diệt Hồn Trận chịu một chút thương tích nhỏ, Phệ cốt độc sẽ như ung nhọt thấm vào xương tuỷ, dần dần cắn nuốt ngươi tới chết.”

“Hiểu chưa?” Đế Giang hỏi.

Nhạc Quy vẻ mặt mờ mịt: “A….”

[Đã hiểu, liên hoàn kế, một vòng lại một vòng, một đám người bên ngoài phụ trách trấn giữ Diệt Hồn Trận đả thương Đế Giang, còn nhóm người bên trong phụ trách hạ độc.]

“Đúng vậy.” Đế Giang gật đầu.

Nhạc Quy dừng lại một chút: “Đúng cái gì?”

“Nếu chỉ dùng Phệ cốt độc, ngay cả một con kiến cũng không thể độc chết. Nhưng miệng vết thương do Diệt Hồn Trận tạo thành kết hợp với phệ hồn độc sẽ tạo ra hiệu quả không tưởng. Muốn mệnh của bản tôn, một thứ cũng không thể thiếu.”

Đế giang kiêu ngạo, không trả lời vấn đề của nàng: “Kế hoạch rất kín đáo, đáng tiếc dù cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót. Vậy mà bước quan trọng nhất lại cho một kẻ bùn loãng không thể trát tường này.”

[Hắn nói bùn loãng… SẼ không phải là ta đấy chứ?]

Trong lòng Nhạc Quy nhảy ra nghi vấn, Đế Giang đã quay đầu sang nhìn nàng một cái.

[…Mẹ nó! Thật đúng là ta.]

Nhạc Quy muốn phản bác, lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nghẹn khuất câm miệng.

“Thật đúng là bùn loãng.” Yêu Yêu nghĩ lại 3000 tiên môn tỉ mỉ bày bố kế hoạch, cuối cùng bị huỷ trong tay Nhạc Quy, nhịn không được mà mở miệng trào phúng: “Sớm biết ngươi ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được, ta nhất định sẽ không giao đồ vào tay ngươi.”

[Tỷ tỷ, ngươi nói có chút đạo lí được không? Ta kêu ngươi giao đồ cho ta sao?]

Nhạc Quy còn chưa kịp cãi lại, uy áp che trời lấp đất ập đến, Yêu Yêu theo bản năng rút kiếm ngăn cản, nhưng vẫn bị chấn thương đến mức quỳ rạp xuống đất, đầu gối bị lún sâu dưới mặt cỏ ba tấc. Nhạc Quy nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng ta, theo bản năng sờ sờ khắp cơ thể mình……

Khỏe mạnh, lành lặn, khỏe mạnh. Nhạc Quy nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng nói chuyện với bản tôn?” Đế Giang nhếch khoé môi, đáy mắt lại không có chút ý cười.

[Tuy rằng có chút cảm động, nhưng hình như là ngươi nói trước ta, vậy ta tiếp tục dóng vai phụ hoạ đi?] Nhạc Quy rụt vai, tiếp tục đóng vai một người trong suốt.

Yêu Yêu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ là trong nhất thời chỉ lo chống lại uy áp, không có tâm trạng đôi co.

Biết được Đế Giang không hề trúng độc, chiến ý của mọi người đã giảm đi ba phần, giờ này bị uy áp đè nén làm cho hô hấp không thông, Yêu Yêu nhận ra những người phía sau có ý định rút lui, lập tức lớn tiếng quát: “Các ngươi đừng để cho hắn hù doạ, mặc dù không có phệ cốt độc, 2000 tu giả Nguyên Anh trấn giữ Diệt Hồn Trận cũng đủ để làm hắn trọng thương. Bày trận, diệt ma!”

“Bày trận, diệt ma!”

Mọi người gắng gượng đứng dậy, lấy kiếm kết trận tiến về phía Đế Giang.

Một kiếm hóa vạn kiếm, vạn kiếm đồng loạt phát động, cuồng phong nổi lên, Nhạc Quy bị thổi đến mức không đứng vững, nhanh nhẹn chạy ra phía sau Đế Giang trốn.

Nhìn mũi kiếm đ.â.m thủng tầng uy áp đang dần tới gần, Đế Giang đột nhiên có chút nhàm chán.

“KHông biết tự lượng sức mình.”

Hắn vừa nhấc tay, kiếm trận kiên cố tức khắc bay tán loạn, vừa rồi còn khí thế hùng hổ bỗng chốc rơi rụng xuống mặt đất giống đàn kiến hôi, gần một nửa người trực tiếp mất mạng.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người sống sờ sờ c.h.ế.t trước mặt, trong não Nhạc Quy vang lên âm thanh máy móc hỏng hóc, cả người phát ngốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận