Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn
Chương 14
Yêu Yêu: “?”
Nhìn thấy bộ dáng khẳng khái chịu c.h.ế.t của Nhạc Quy, Đế Giang khẽ cười, dưới ánh trăng cực kỳ giống lệ quỷ mỹ lệ, không duyên không cớ làm người khác lạnh người.
Yêu Yêu khinh bỉ, rút kiếm về, vứt xuống đất: “Ngươi phát điên cái gì?”
“Ta rất tỉnh táo, g.i.ế.c ta đi!” Nhạc Quy nặn ra vài giọt nước mắt, nghẹo ngào nói.
“Đừng giảo biện, ta tiếp tục đàm phán.” Yêu Yêu cảnh cáo mà liếc nàng một cái, sau đó đối diện với Đế Giang: “Nếu ngươi không cần dệt la thảo, vậy giải dược triền tâm cổ thì sao?”
“Hắn muốn giải dược kia làm gì?” Nhạc Quy mặc dù sợ hãi không thôi, nhưng cũng không ngăn cản được bát quái.
Ngân hà lấp lánh
Yêu Yêu nghệt mặt, phớt lờ nàng, tiếp tục hỏi Đế Giang: “Trên người nàng có một mùi hương lạ lùng, chẳng lẽ ngươi chưa từng ngửi thấy?”
Mùi hương lạ lùng? Nhạc Quy đột nhiên sinh ra một tia dự cảm không tốt: “Ngươi nói ‘nàng’……… sẽ không phải là ta đấy chứ?”
“……Triền tâm cổ là một loại kỳ độc, chế tạo từ 130 loại độc trùng, độc thảo mà thành, kẻ trúng độc toàn thân sẽ phát ra mùi thơm kỳ lạ, nếu không có giải dược, không tới một tháng, trái tim của nàng sẽ mọc ra những sợi tơ, cho tới khi lục phủ ngũ tạng bị bao phủ mà chết.”
Yêu Yêu cố tình không nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Nhạc Quy, tiếp tục nói điều kiện với Đế Giang: “Nếu không muốn nàng chết, tốt nhất hãy thả ta đi!”
“Nhanh nhanh nhanh, thả nàng ta đi!” Nhạc Quy gấp gáp thúc giục.
Bị Yêu Yêu đ.â.m liên tiếp sau lưng, nàng hiện tại đã c.h.ế.t lặng, giờ phút này chỉ nghĩ giữ được mạng nhỏ, còn mọi chuyện tính sau.
Đế Giang mặt không biểu cảm: “Thả nàng ta đi? Không phải ngươi muốn c.h.ế.t sao? Bản tôn vừa hay thành toàn cho ngươi.”
“Tôn thượng!” Nhạc Quy bi phẫn ngã xuống đất, ôm lấy mắt cá chân của hắn: “Nếu ta chết, ai sẽ bồi ngươi giải sầu a~ Đêm tối ở Đê Vân Phong dài đằng đẵng như vậy, một mình ngươi sẽ vượt qua thế nào a~!”
Yêu Yêu nheo mắt, lý do cầu cứu này của Nhạc Quy không khỏi có chú lan man, Đế Giang là nhân vật cỡ nào, chỉ vì sợ buổi tối không ai bồi hắn liền sẽ cứu nàng sao?
“Được rồi.” Đế Giang thế nhưng tỏ vẻ đồng ý.
Yêu Yêu sửng sốt, đáp lại: “Chỉ cần ngươi đồng ý thả ta đi, ta có thể cho nàng giải dược ngay bây giờ.”
Nhạc Quy ngửa đầu, nhìn Đế Giang chờ mong.
Bốn mắt nhìn nhau, Đế Giang nhếch khoé miệng lên: “Nhưng ngươi cũng biết, bản tôn ghét nhất là bị uy hiếp.”
Lời này là nói cho Nhạc Quy nghe, Yêu Yêu ngược lại bùm một tiếng, quỳ xuống mặt đất: “Cầu xin tôn thượng tha cho ta một mạng, cho ta cơ hội điều tra rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của phụ thân!”
Nhạc Quy: “……..”
[Quỳ nhanh như vậy, ngay cả ta cũng chưa kịp phản ứng lại đâu!]
“Khó trách các ngươi sẽ trở thành bằng hữu.” Đế Giang nói một câu không rõ ý vị.
[Haha… thời điểm này nói ra một câu như vậy, chắc chắn là muốn châm chọc ta đây mà.]
Nhạc Quy lấy lòng mà cười cười, khuôn mặt trưng ra vẻ thành thật, ngoan ngoãn.
Đế Giang cười nhạt một tiếng, hỏi Yêu Yêu lại một lần nữa: “Nếu phụ thân ngươi là do bản tôn giết, ngươi sẽ thế nào?”
Yêu Yêu sửng sốt, sau đó cắn răng nói: “Lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng sẽ trở về tìm ngươi báo thù.”
Trước nay nàng ta vốn không sợ chết, nhưng sợ sẽ c.h.ế.t ở chỗ này, vĩnh viễn bỏ qua chân tướng.
Đế Giang nhìn nàng ta một hồi lâu, khoé môi đột nhiên gợi lên độ cong sung sướng: “Được, bản tôn thả ngươi đi.”
“Thật sự?” Yêu Yêu kinh ngạc ngẩng đầu.
[Đừng cao hứng quá sớm, cẩu nam nhân này sẽ không có lòng tốt như vậy.]
Đế Giang liếc nàng một cái, Nhạc Quy lập tức ngoan ngoãn mỉm cười.
“Ngoại trừ ngươi ra, những kẻ khác đừng mong bản tôn thả đi.” Đế Giang không nhanh không chậm nói.
Yêu Yêu sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía mấy người khác hơi thở thoi thóp.
Những người này đa số là đồng môn của nàng ta, trong đó một phần ba là đệ tử của Triệu Vô Ưu, vừa rồi nàng ta nói chuyện cùng Đế Giang cũng không tránh đi chỗ khác, nếu bọn họ được thả ra ngoài… sắc mặt Yêu Yêu dần trở nên tái nhợt.
“Dù là đồng môn, là chiến hữu, sau khi rời khỏi Ma giới, đều có khả năng mật báo cho Triệu Vô Ưu.” Ý cười trên mặt Đế Giang càng sâu, ác ý nói: “Bản tôn muốn biết, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Nhạc Quy nhận ra ý đồ của Đế Giang, yên lặng nuốt nước miếng.
Sau khoảng thời gian trầm mặc, Yêu Yêu mặt không biểu cảm, nhặt kiếm lên, từng bước tiến về phía đệ tử cách mình gần nhất, sư đệ sợ hãi, hô hấp suy nhược, trên mặt đau đớn cầu xin: “Sư tỷ…”
“Thực sin lỗi, trước khi tra ra chân tướng, không thể để Triệu Vô Ưu biết được chuyện này.” Nói xong, nàng ta không chút do dự, đ.â.m kiếm trong tay xuống.
Máu tươi phun xối xả, b.ắ.n lên mặt nàng ta, Nhạc Quy hít vào một hơi, hoảng sợ che mặt.
Tầm mắt bị ngăn cách, nhưng âm thanh vẫn không ngừng truyền vào lỗ tai, có người xin tha, có người nức nở, cũng có người mắng nàng ta bị yêu ma mệ hoặc, sớm muộn gì cũng vạn kiếp bất phục. Nhạc Quy cố gắng không nghe những lời này, nhưng tay chân lại lạnh lẽo đến cực điểm.
Sau khi g.i.ế.c hết người để diệt khẩu, Yêu Yêu một thân đầy máu, tiến về trước mặt Đế Giang, hắn bật cười thành tiếng, vỗ tay hai cái: “Đệ tử tiên môn, thật đúng là sát phạt quyết đoán.”
“…Hiện tại có thể thả ta đi?” Yêu Yêu c.h.ế.t lặng hỏi.
Đế Giang nhếch môi, ống tay áo vung lên, trực tiếp đưa nàng ta ra khỏi địa phận Ma giới.
Bên hồ lại khôi phục an tĩnh một lần nữa, chỉ còn lại âm thanh của Quất Tử, Nhạc Quy cẩn thận dè dặt, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Chân trời mây đen cuồn cuộn, mưa gió sắp đến.
“Sợ ta?” Đế Giang thần sắc tăm tối hỏi một câu.
Nhạc Quy sửng sốt: “Gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-14.html.]
Đối diện ánh mắt của hắn, nàng ngượng ngùng nói: “Ngươi đưa ra lựa chọn, quyết định làm hay không là do nàng ta, nếu nói đáng sợ, cũng nên nói là nàng ta tương đối đáng sợ mới đúng.”
[Người sống một đời, phải làm nhiều chuyện dữ dội, lúc cần thiết nhất định là phải dẫm lên xương cốt của kẻ khác để đi tiếp.]
“Khó có được lần trong ngoài như một.” Đế Giang đột nhiên sinh ra một tia hứng thú.
“Cái gì?” Nhạc Quy nghe không rõ, hỏi lại: “Đúng rồi, ngươi đưa Yêu Yêu đi đâu vậy?”
“Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là đã ở ngoài địa phận Ma giới.” Đế Giang lười biếng ngồi xổm xuống, cười như không cười mà nhìn nàng.
Nhạc Quy im lặng hồi lâu, đột nhiên mức nào một tiếng, ngã vào trong lồng n.g.ự.c hắn: “Tôn thượng, nàng ấy lừa ta quá khổ sở a~….”
“Ta coi nàng như bằng hữu tốt nhất, thường xuyên trộm đồ ăn của Quất Tử chia sẻ cho nàng, không nghĩ rằng ngay từ đầu nàng đã luôn lợi dụng ta, không chỉ lợi dụng ta g.i.ế.c ngươi, còn cố tình hạ độc ta ô ô ô…. Đúng rồi, nàng có để lại giải dược không?”
“Không có.” Đế Giang trả lời.
Nhạc Quy nghẹn họng, ngồi dậy xác nhận một lần nữa: “Không có?”
“Đúng vậy, không có.”
Nhạc Quy im lặng hồi lâu, sau đó khóc rống lên lần nữa: “Quả nhiên người có chức vụ cao hơn sẽ không thật lòng muốn làm bằng hữu! Từ hôm nay ta muốn đóng cửa trái tim không bao giờ làm bằng hữu với đồng nghiệp ô ô ô…….”
Đế Giang: “Triền tâm cổ phát tác đích thực đau đớn, thống khổ, nhưng ngươi không cần quá lo lắng.”
[Mặt trời mọc hướng Tây? Chó cũng nói được tiếng người?]
Nhạc Quy khịt mũi, không tin tưởng hỏi lại: “Tôn thượng… ngươi không cần an ủi ta đâu… Hay ngươi có biện pháp cứu ta?”
“Đều không phải.” Đế Giang mỉm cười: “Ý của bản tôn là, triền tâm cổ khi phát tác, trên người sẽ phát ra mùi thơm kỳ lạ, ít nhất trong vòng một tháng trời, nhưng ngươi sống không tới lúc ấy, cho nên không cần lo lắng độc phát tác.”
Nhạc Quy: “…….”
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Nhạc Quy chậm chạp mở miệng: “Ngươi nói… là có ý gì?”
“Ý của bản tôn, ngươi chẳng lẽ không rõ?” Đế Giang hỏi lại.
Nhạc Quy giật giật khoé môi, đỉnh đầu oanh tạc từng đợt sấm sét, trong lúc nhất thời mây gió biến sắc, trời đất chấn động, sợ tới mức run lên cầm cập.
“Nghĩ kỹ hẵng nói.” Đế Giang mỉm cười.
Nhạc Quy: “Nghĩ kỹ rồi… Liền có thể tránh khỏi cái c.h.ế.t sao?”
“Có thể tránh cho c.h.ế.t quá sớm.” Ý cười trên khoé môi Đế Giang càng sâu, chỉ là đáy mắt hiện lên sát ý.
[Nói cách khác, nhất định không thoát khỏi cái chết?]
Nhạc Quy liếc nhìn vô số t.h.i t.h.ể đầy trên mặt đất, run run rẩy rẩy cười: “Ta, ta cũng không biết nên nói cái gì, ta không phải…chưa hề hạ độc ngươi sao? Thời khắc tiên ma hai giới tranh đấu, kiên định đứng về phía ngươi, ta… hình như không phạm sai lầm a~”
[Phải giả bộ chưa hề xảy ra chuyện gì, hắn cũng già như vậy rồi, bễ nghễ ở tam giới, duy ngã độc tôn, ít nhiều cũng có chút thể diện đi, vậy mà không biết xấu hổ, trực tiếp chất vấn một phàm nhân như ta, có phải đã sờ soạng hắn không? Bằng không với tính cách của hắn, nhất định không để tới bây giờ mới tìm ta tính sổ…. Chờ tới bây giờ là bởi vì sợ rút dây động rừng, hiện tại rắn đã chết, ta…]
Nhạc Quy nuốt nước miếng, nhìn Đế Giang cười cười lấy lòng.
Đế Giang cũng nhìn nàng cười, tâm tình có vẻ không tồi…. Nếu không sấm sét đã giáng xuống từng đợt.
Nhạc Quy không dám nói nhiều, đầu óc lại không ngừng chuyển động.
[Soa hắn không hỏi gì? Có phải đang đợi ta thẳng thắn thừa nhận hay không? Nếu ta thừa nhận hắn sẽ tha cho ta sao…. Sao có thể! Hắn lại không phải người tốt lành gì, sao có thể dễ dàng buông tha cho ta, thẳng thắn thừa nhận sẽ chỉ tiến gần tới cái c.h.ế.t nhanh hơn thôi!]
[Không thừa nhận chắc cũng không xảy ra chuyện gì quá mức đâu, mới qua năm phút, sấm sét cũng đã bổ xuống hơn 800 lần, nếu vẫn tiếp tục không nói lời nào, chờ tới khi hắn mất hết kiên nhẫn, phỏng chừng kẻ c.h.ế.t đầu tiên chính là ta, nhưng ăn ngay nói thật cũng không được… Sẽ chỉ càng cách cái c.h.ế.t gần hơn. Không được nói thật vậy chỉ có thể nói dối, nói rằng đó là phương thức chữa trị ở địa phương của ta, lúc ấy nhìn hắn ngã xuống đất, quá nóng vội, mới có thể sờ soạng hắn…]
Mày kiếm Đế Giang khẽ nhếch, ý cười trên môi hoàn toàn biến mất.
[Tốt! Quyết định như vậy đi!]
Trong lòng vừa động, Nhạc Quy lập tức quỳ xuống đất: “Tôn thượng, ta biết sai rồi ô ô ô… ta không nên nhân lúc ngươi té xỉu liền đối ngươi bất kính, ta tội không thể tha, đáng c.h.ế.t vạn lần, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng đi!’
“Không giảo biện một chút mà thừa nhận như vậy sao?” Đế Giang nhìn về phái nàng lộ ra một chút tò mò, hiển nhiên là không hiểu vì sao nàng lại thay đổi chủ ý.
Nhạc Quy nước mắt lưng tròng: "Ta không dám lừa gạt tôn thượng.”
[Mới là lạ, loại chuyện dối trên gạt dưới này cần phải có tố chất tâm lý tốt, loại có tố chất bình thường như ta, dù có đưa ra bản nháp trước cũng chắc chắn sẽ thất bại, dứt khoát thừa nhận… Nếu chẳng may Đế Giang phát hiện sự thật…]
Đế Giang bật cười thành tiếng.
Không biết có là riu ảo giác hay không, Nhạc Quy cảm thấy tiếng sấm sét có vẻ nhỏ đi một chút, vì thế lên tiếng đề nghị: “Hay là, ta cho ngươi sờ lại?”
Đế Giang suy nghĩ một khắc, gật đầu: “Cũng có thể.”
Ánh mắt Nhạc Quy sáng lên, lập tức muốn cởi thắt lưng.
Đế Giang nhìn bộ dáng bận rộn của nàng, không nhanh không chậm mà nói thêm một câu: “Sửa soạn chỉnh tề.”
Nhạc Quy đứng đờ: “Sửa soạn?…..”
Đối phương hồi lâu không đáp lời, lát sau Đế Giang nở nụ cười ác ý: “Bản tôn đưa ngươi về cung điện sờ.”
Nhạc Quy: “………”
“Nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua chỉ là hai khối thịt, cũng không có gì để sờ, dứt khoát làm thành đồ ăn thì thế nào?”
Nhạc Quy: “……..”
“Ngươi thích thịt kho tàu hay thịt rang cháy cạnh?” Đế Giang sung sướng hỏi.
Loại lời này nếu là người khác nói, Nhạc Quy chắc chắn sẽ cho rằng đối phương đang nói giỡn, nhưng từ miệng Đế Giang nói ra… kia chính là Đế Giang, t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất vẫn chưa lạnh đâu.