Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn

Chương 4

Nhạc Quy ít nhiều cũng tự mình hiểu lấy, đương nhiên biết rõ Đế Giang luôn là lạnh mặt như vậy, tuyệt đối sẽ không phải vì yêu nàng nên mới có biểu hiện như thế, chỉ là nàng vốn có tính cách như thế, một khi có chuyện xảy ra đều sẽ nghĩ ngợi linh tinh ở trong lòng.

Tỷ như giờ phút này, tùy tiện ở trong lòng nói một câu liền nhìn thấy anh mắt Đế Giang không tốt lắm, nộ tâm lập tức phun trào: [A! A! A a a! Thật dáng sợ!]

Đế Giang: “?”

Tuy rằng trong lòng điên cuồng gào thét nhưng Nhạc Quy vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, đặt vò rượu xuống, vội vàng hướng nhóm người Hợp Hoan Tông ma đi tới, mới bước được vài bước, liền nghe thấy tiếng người phía sau đột ngột mở miệng: “Đứng lại.”

[Ai đứng lại?]

Nhạc Quy rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nàng dò xét ánh mắt của những vị tỷ muội Hợp Hoan Tông, thấy các nàng mất trí nhìn về phía sau liền sinh ra một cỗ dự cảm chẳng lành: [Không phải là êu ta ở lại đấy chứ?]

Nàng chần chừ mà quay đầu, không phòng ngừa mà lần nữa đối diện ánh mắt Đế Giang.

[A a a a! Thật sự là kêu ta! A a a a cứu mạng!]

Đế Giang như suy tư gì mà nhìn nàng chằm chằm ngón tay trắng như bạch ngọc duỗi ra gõ gõ vào vò rượu, mỗi một tiếng đều như gõ vào trái tim nàng.

Nhạc Quy rối rắm, không biết nên mở miệng hay không, liền nghe ngữ khí phập phồng của hắn: “Tiến lên phía trước một bước.”

[Tiến phía trước một bước? Vì cái gì muốn ta tiến lên phía trước? Là vì để ra tay chuẩn xác hơn sao?]

Nhạc Quy thành thành thật thật tiến sẻ phía trước.

Đế Giang lại bắt đầu nhìn nàng chằm chằm.

[hắn rốt cuộc muốn nhìn đến bao giờ? Anh mắt đáng sợ quá đi mất vì sao hắn lại nhìn ta lâu như vậy chứ?]

Lòng bàn tay Nhạc Quy ướt sũng.

Khóe môi Đe Giang gợi lên mọt chút độ cong: “Lùi về sau một bước.”

[Tại sao phải lùi? Rốt cuộc là tại sao? Ta cũng không phải rau cải trắng ngoài chợ để ngươi tuỳ ý lựa tới lựa lui!]

Nhạc Quy lui về phía sau.

Đế Giang: “Tiến lên phía trước.”

Nhạc Quy: “…”

Đế Giang: “Lui về sau.”

Nhạc Quy: “…”

Tất cả mọi người đều nghi hoặc, không hiểu sứ rốt cuộc muốn làm gì. Đế Giang phảng phất như tìm thấy niềm vui mới, càng uống càng cảm thấy thú vị, không ngừng yêu cầu Nhạc Quy tiến lên lùi lại liên tục. Nhạc Quy mới đầu nội tâm còn hoảng sợ gào thét, hiện tại đã c.h.ế.t lặng

[Quas mệt mỏi rồi, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c tuỳ ý ngươi.]

Tuy rằng ban đầu mọi người đều thống nhất, nếu ai may mắn được Tôn thượng coi trọng, những người khác sẽ giúp sức một tay, nhưng tuyệt đối không bao gồm Nhạc Quy - một phàm nhân vừa được thu nạp vào Ma giới chưa lâu.

Vậy cả diện mạo của nàng, tuỳ tiện ra đường tìm vài người cũng đẹp hơn nàng, nhất định là nàng ta am hiểu thuật mị hoặc. Lệ sư tỷ tin là nư vậy, miệng nhếch lên nghĩ thủ đoạn cỏn con như vậy mà đòi câu dẫn Tôn Thượng, bèn cười cười sương Đế Giang bước tới hành lễ, ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

“Tôn thượng… phốc.”

Đột nhiên Lệ sư tỷ hộc ra mọt búng m.á.u vẻ tự tin trên mặt hoàn toàn biến mất. Nàng hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ngợi gì, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Tôn thượng tha mạng… phốc.”

Những người khác đều bị biến cố bất thình lình này làm cho kinh sợ, những tâm tư mới ngo ngoe rục rịch liền bị diệt tại chỗ.

Nhạc Quy cũng đồng dạng hoảng sợ không thôi, đương lúc không biết làm sao. Đế Giang làm lơ Lệ sư tỷ hộc m.á.u quỳ ở nơi đó, rất có hứng thú mà hướng nàng ngoắc ngón tay: “Lại đây rót rượu cho ta.”

[Ông trời ơi! Vì cái gì bắt ta đi?]

“Không vui?” Đế Giang nhướng mày, cay ra một bộ dáng dễ nói chuyện, đôi mắt hẹp dài lập loè ánh sáng nguy hiểm.

[Có quỷ mới vui!!!]

Nhạc Quy lập tức nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh bàn, trên mặt tràn đầy chân thành:

“Có thể hầu hạ Tôn thượng, là vinh hạnh của đệ tử.”

Đế Giang nhìn nàng như nhìn một loài động vật quý hiếm chưa từng thấy qua.

Nếu nhìn kỹ Đế Giang thật sự rất tuấn mỹ, đáng tiếc, một khuôn mặt kinh diễm như vậy khi kết hợp với khí chất âm trầm của hắn, rất giống với ông con rắn độc diễm lệ, ngay cả một ánh mắt cũng đủ để độc c.h.ế.t người. Bất kể là ai bị nhìn như vậy đều có cảm giác hít thở không thông.

Nhạc Quy cầm lấy vò rượu, ngón tay run run, dùng hết sức lực mới vững vàng rót đầy một chén.

Dưới gốc hoa đào đứng không ít người, một cơ gió thổi qua, làm cánh hoa rào rạt rơi xuống người Nhạc Quy. Nàng cúi đầu giúp Đế Giang rót rượu, ban đầu còn có điểm sợ hãi, nhưng nàng phát hiện được sát ý của Đế Giang đã tản đi lúc nào không hay, lại không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.

[NHư thế nào còn chưa động thủ? Không phải là thật sự coi trọng ta đấy chứ?]

Như là xác minh cho suy nghĩ của nàng, Đế Giang quả nhiên lại nhìn nàng một cái.

Nhạc Quy chớp chớp mắt, yên lặng mặc niệm trong lòng.

[Ta quả nhiên có chút tư sắc.]

Biểu tình Đế Giang trở nên có chút vi diệu.

Trên bàn tổng cộng mười tám vò rượu, mỗi vò có thể rót mười chén, nàng rót một chén, Đế Giang liền uống một chén. Chờ đến vò thứ ba, tay Nhạc Quy bắt đầu nhức mỏi, tới vò thứ năm, cánh tay nàng đã không thể nhấc nổi. Lại nhìn trên bàn có nhiều vò như vậy, nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Chờ tới khi rót hết mười vò, đã từ tuyệt vọng chuyển sang c.h.ế.t lặng. Hoàn toàn tự vấn việc Đế Giang coi trọng chính mình có phải là suy nghĩ quá ngu ngốc hay chăng?

Tệ Ngạn đài được trời ưu ái, ủ ra được loại rượu so với những nơi khác càng tinh khiết và thơm hơn rất nhiều. Hơn nữa đây là những vò rượu đã được ủ ngàn năm, chỉ ngửi mùi thôi, Nhạc Quy đã cảm thấy lâng lâng.

Đơn giản mà nói, một người làm công như Nhạc Quy, gặp phải ông chủ khó tính liền ngay cả tinh thần cũng không có. Hơn nữa còn bị mùi rượu xộc vào mũi quấy phá, cảm giác có chút lâng lâng bay bổng. Nhạc Quy một bên vẻ mặt thành thật rót rượu, một bên nội tâm không chịu khống chế mà bắt đầu phát huy tưởng tượng.

[Người này thực ra nhìn thấy hắn cực kỳ xinh đẹp, càng nhìn kỹ càng cảm thấy đẹp mắt, đường đường là cường giả đệ nhất tam giới, lớn lên lại đẹp đến nhường vậy, ở chỗ này làm Tôn thượng mãi thì cũng thật đáng tiếc. Không bằng đến thế giới hiện thực làm idol, khẳng định có thể kiếm được rất nhiều tiền… Ấy, hắn nhìn như có rất nhiều tiền, ta vừa rồi mới trộm một khối Hồng bảo thạch, mang về hiện thực cũng đủ để mua một căn nhà…]

[… Làn da thật là trắng trẻo, so với ta còn trắng trẻo non mịn hơn, cùng công chúa Bạch Tuyết không kém là bao, nếu trên người không có sát ý, hẳn là càng dễ nhìn hơn đi. Này này, hắn uống rượu cũng thật nhiều, cũng không biết sau khi uống nhiều như vậy, lát nữa liệu có hứng thú với ta loạn một chút hay không?]

[Thực sự vừa nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi, tại thời điểm đó ta có nên phản kháng một chút? Dựa theo lẽ thường mà nói, Đại ma vương rất mạnh mẽ, cho nên cái phương diện kia chắc hẳn cũng rất lợi hại, cũng không biết hắn có cảm thấy xấu hổ hay không. Vạn nhất trong hoàn cảnh có nhiều người như vậy, hắn đột nhiên nổi thú tính muốn ta tại đây… Nhưng không sao, chỉ cần có thể ngủ với hắn, bị người ta nhìn một cái cũng không tính là thiệt thòi.]

Nhạc Quy càng nghĩ càng bậy bạ, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của nam nhân nào đó càng ngày càng quỷ dị.

Buổi sáng ở Đê Vân phong kéo dài như không có điểm kết thúc, Nhạc Quy vừa rót rượu, đầu óc vừa không ngừng tưởng tượng Đế Giang hất tung bàn rượu, đem nàng mạnh mẽ ấn trên mặt bàn mà ức hiếp. Rốt cục không chịu nổi mà ngã bùm vào đống vò rượu đã hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận