Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn
Chương 6
Thật náo nhiệt, chỉ có một người nhưng cũng náo nhiệt như vậy.
Mấy khắc sau, Nhạc Quy vòng qua gương đồng đang lơ lửng ở không trung, rốt cuộc đi tới trước vương toạ, cũng thấy Đế Giang rõ hơn.
Thật sự rất đẹp, môi hồng răng trắng, cổ áo tuỳ tiện mở rộng ra, xương quai xanh như ẩn như hiện lộ ra ngoài.
[Nha, xuyên như vậy cũng thực tốt, nhìn thôi cũng đủ câu dẫn ta.]
Nhạc Quy vẻ mặt thần phục mà hành lễ: “Tham kiến tôn thượng.”
Đế Giang nhìn chằm chằm nàng một lát, nói: “Đi ra cửa, một lần nữa.”
“?” Nhạc Quy mê mang ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, quay đầu chạy nhanh ra ngoài, vì thế không ngoài ý muốn là một trận kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Chờ tới khi qua một đoạn thời gian thật dài, Nhạc Quy cũng quay trở lại, Đế Giang: “Lại đi một lần nữa.”
Nhạc Quy: “…”
Lặp đi lặp lại ba bốn lần đến mức Nhạc Quy đủ thuần thục, chỉ dẫm trúng hai lần đồ vật, sinh vật nàng dẫm phải cũng lười kêu, chỉ là rì rầm rồi tìm chỗ trốn xa nàng một chút. Lại lần nữa tiến về phía vương toạ, Nhạc Quy một thân hoả khí, trong lòng nhịn không được chửi thầm.
[Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục, nếu còn dám bắt ta đi thêm một lần nữa, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!]
Vốn dĩ đã tính toán kêu ngừng, Đế Giang cau mày nói: “Lại đi một lần.”
Nhạc Quy vội vàng quỳ xuống: “Tôn thượng ta sai rồi, cầu tôn thượng buông tha ta đi.”
[Thế nào? Tư thế ta quỳ xuống có phải đặc biệt đẹp hay không?]
Đế Giang: “…………”
Đế Giang hiển hiên không hề nghĩ tới nàng có thể một bên nảy sinh suy nghĩ lệch lạc, một bên quỳ thành khẩn như vậy. Trên mặt luôn luôn không thấy biểu tình nay lại hiếm hoi xuất hiện vẻ hoang mang, hắn chậm rãi mở miệng: “Ngươi sai chỗ nào?”
Nhạc Quy bị hỏi đến sửng sốt, nửa ngày nghẹn ra một câu: “……. Sai ở chỗ tốc độ ta lên núi quá chậm, làm Tôn thượng phải chờ đợi.”
[Sai ở thời điểm xuyên qua không mang theo mấy thứ vũ khí nóng, trực tiếp xử c.h.ế.t ngươi, cái lão vương bát đản!]
Xuyên qua? Vũ khí nóng? Đều chưa từng nghe qua. Đế Giang vẫn như cũ dựa vào vương toạ, áo khoác màu tím, nôi y bên trong màu hồng mềm mại mà giao nhau, ngón tay thon dài giơ lên đáp ở y phục thượng hạng, càng làm tăng thêm vẻ ngoài tái nhợt của hắn.
“Còn sai ở đâu nữa?”
[Đây là muốn cùng ta tính nợ cũ?]
“Sai… sai…” Nhạc Quy rối rắm hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: “Sai ở chỗ đêm đó ở Tệ ngạn đài không nên tùy tiện ra ngoài, quấy rầy Tôn thượng thanh tu.”
Đế Giang hơi nhướng mày: “Hử?”
“… Nhưng đệ tử là có nỗi khổ tâm.” Nhạc Quy lấy hết can đảm nhìn hắn , vẻ mặt chân thành.
Đế Giang: “Nỗi khổ tâm gì?”
Nhạc Quy ho nhẹ một tiếng: “Này, ngày đó ta vốn dĩ đều đã chuẩn bị đi ngủ, kết quả nghe được ngoài cửa có động tĩnh, vừa xuống giường liền thấy đại tỷ ra khỏi cửa, ta sợ nàng làm ra chuyện gì sai trái, đành phải đuổi theo khuyên bảo, kết quả bất tri bất giác liền theo tới Tệ Ngạn đài…”
[Thực xin lỗi đại sư tỷ, vì giữ mạng, chỉ có thể đem nước bẩn hắt lên người của ngươi.]
Khóe môi Đế Giang cong lên: “Nói như vậy, ngươi là vô tình xâm nhập, đều không phải muốn tới gây rối?”
“Gây rối? Cái gì gây rối?” Nhạc Quy giả ngu, “Dệ tử đối Tôn thượng kính ngưỡng không thôi, tựa như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, như thế nào lại đối Tôn thượng mưu đồ gây rối? Đệ tử ngày đó chỉ muốn ngăn đại sư tỷ, hoàn toàn không có ý tứ bất kính đối với Tôn thượng.”
Đế Giang: “Thật sự?”
[Đương nhiên là giả, ta cũng không phải có bệnh, nửa đêm không ngủ được chạy theo người khác nửa toà sơn trạch, chạy tới Tệ Ngạn đài đương nhiên là vì câu dẫn ngươi, mị hoặc ngươi, ngủ cùng với ngươi!]
Đế Giang đột nhiên sung sướng mà cười ra tiếng.
Nhạc Quy sởn tóc gáy, nhưng vẫn như cũ chống đỡ: “Đương nhiên là sự thật, tấm lòng của đệ tử đối với Tôn thượng có trời đất chứng giám!”
[Biểu tình đủ chân thành tha thiết, lời kịch đủ thành khẩn, hắn lúc này cũng nên tin rồi chứ?]
Đế Giang: “Ta không tin.”
Nhạc Quy: “…”
“Nhưng ngươi có thể chứng minh lời ngươi nói là thật.” Đế Giang câu môi.
Nhạc Quy cẩn thận hỏi: “… Như thế nào để chứng minh?”
[Nơi này lại không có camera theo dõi, ta có thể chứng minh như thế nào? Nếu dùng trắc rắp tâm thì có thể.]
“Trắc rắp tâm.” Đôi mắt Đế Giang lập loè toả ánh sáng nhàn nhạt như rắn độc, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Nhạc Quy không nghĩ tới hắn thật đúng là đề ra phương án này,tức khắc giật mình một cái: “Đệ tử không ngại Tôn thượng dùng trắc rắp tâm để khảo nghiệm lòng trung thành của đen tử, nhưng sau khi dùng xong, đệ tử làm sao có thể phụng dưỡng Tôn thượng?”
Nhân tâm phức tạp, sâu không lường được, định luật này cũng áp dụng với thế giới tiểu thuyết, mặc dù tu vi đã lên tới đại năng, cũng không có biện pháp nhìn thấu lòng người, trừ khi lấy trắc rắp tâm mạnh mẽ nhìn trộm, mới có thể hiểu được phần nào. Mà trắc rắp tâm là một thuật pháp bá đạo, người bị thi triển thuật pháp không c.h.ế.t thì cũng điên điên dại dại, cơ hồ không có ngoại lệ.
“Lâu ngày thấy lòng người, đệ tử ở Đê Vân Phong phụng dưỡng, mặc dù không cần dùng trắc rắp tâm, tin tưởng sau thời gian dài, Tôn thượng cũng có thể nhìn ra tâm ý của ta đối với Tôn thượng.” Vì bảo vệ mạng nhỏ, Nhạc Quy càng thêm tha thiết.
[Mau mau tin tưởng, đồng cảm, cảm động đi chứ, ta thật sự không muốn thử cái phương pháp trắc rắp tâm kia đâu.]
Đế Giang nhìn chằm chằm khôn mặt tha thiết kia một hồi, gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Nhạc Quy: “……..” Hả? Dễ nói chuyện như vậy?
Bên trong đại điện trống rỗng nổi gió, nàng liền mạch lưu loát ôm đầu ngồi xổm xuống, gió tản mới ý thức được tình huống không ổn, lại đứng dậy thật nhanh, kết quả cung điện to như vậy chỉ còn chừa lại một mình nàng