Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn

Chương 15

Đầu óc Nhạc Quy phát ngốc: “Ta thích… ngươi?”

Đế Giang đình trệ, ngước mắt nhìn nàng.

********

Đêm tối như mực, hồ nước tĩnh lặng, đom đóm lấp lánh.

Nếu không để ý tới vô số t.h.i t.h.ể nằm dưới đất, thì sẽ là một địa điểm tuyệt với, nhưng xét thấy người nào đó có tính cách biến thái, điểm này cũng đủ để phá hư cảnh sắc hàon mỹ.

Nhạc Quy chớp mắt nhìn Đế Giang, ánh mắt càng thêm chân thành: “Ta rất thích ngươi, tôn thượng, tá thích ngươi nhất thế giới này.”

[Run rẩy đi nhân vật trong tiểu thuyết! Gào góc cảm động trước tình cảm chân thành của ta đi!]

Vẻ mặt Đế Giang càng thêm vi diệu.

Hai người không tiếng động đối diện nhau một lúc lâu, sau đó Đế Giang mở miệng trước: “Có đôi khi muốn đem sọ ngươi bổ ra, lấy đồ vật bên trong để cẩn thận nghiên cứu một phen.”

Hắn sống hơn một vạn năm, lần đầu tiên có người nói thích hắn mà vẫn giữ được mạng, tuy dại dột nhưng có một phong cách ngu xuẩn riêng.

“Tôn thượng… vậy là ngươi đã biết trước trong Vô Ưu cung có nội gián, cố ý giả vờ bị thương để dẫn dụ bọn họ ra?” Nhạc Quy nói sang chuyện khác.

Đế Giang nhấc chân bước ra ngoài: “Không được?”

“Ha ha, sao lại không được chứ? Tôn thượng, ngươi muốn làm chuyện gì cũng được.” Nhạc Quy nhanh nhảu vuốt cái m.ô.n.g ngựa, nhanh chân đuổi theo: “May mắn tôn thượng thông tuệ, tương kế tựu kế mới có thể diệt trừ hậu hoạn. Đương nhiên chuyện này ít nhiều cũng có công lao của ta, có thể kịp thời nhận ra âm mưu của Yêu Yêu, giây phút nàng ta lấy phệ cốt độc ra đã nhận ra có điểm không thích hợp, tiện đầ không do dự mà vùi lấp nó, mới có thể đẩm bảo kế hoạch của tôn thượng không bị phá hư.”

Đế Giang liếc nàng một cái: “Phải không? Bản tôn tưởng rằng ngươi ngu đến nỗi không phân biệt được địch ta, chỉ là không có can đảm hạ dược bản tôn mà thôi!”

[Vậy thì ngươi… Đoán đúng rồi!]

Khoé môi Đế Giang gợi lên một chút độ cong.

Nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Sở dĩ Nhạc Quy không hạ dược, là bởi vì nhận ra bên ngoài chiếc hộp có văn hoa giống với vỏ bọc đựng chiếc váy đỏ trước kia từng mua, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đây là vật sở hữu của cùng một chủ nhân.

Xét thấy vương bát đản kia đã từng hố nàng, làm cơn giận tích tụ chưa có chỗ phát tiết, bây giừo lại đem tới trước mặt nàng một loại hàng háo khác, phản ứng đầu tiên của nàng chsinh là không sử dụng, nhưng lại không muốn cô phụ tấm lòng của hảo bằng hữu, cho nên làm bộ làm tịch đã hạ dược Đế Giang, qua mấy ngày sẽ gửi trả tiền cho Yêu Yêu…. Nàng nhìn t.h.i t.h.ể trên mặt đất, nhận ra tên gian thương trước kia đã lừa gạt mình, cho nên kết luận Yêu Yêu và gian thương là cùng một bọn.

Tưởng tượng đến chính mình mới là người bị cô phụ, Nhạc Quy càng thêm phiền muộn.

“Tôn thượng, về sau ta sẽ không bao giờ kết giao bằng hữu nữa.” Nàng sụt sịt, uỷ khuất nói.

“Ta vốn dĩ không được thông minh, đồ ăn mỗi lần đưa cho bằng hữu đều bị người đoạt mất… nhưng trước kia cũng không phải trải qua loại chuyện này. Sau khi tiến vào Vô Ưu cung, không phải bị sai làm việc thì cũng bị lừa gạt, ta cảm thấy bản thân đã đủ tâm cơ, kết quả vẫn la fbij mắc mưu.”

“Sao ta lại khổ như vậy chứ?”

[Có nhà nhưng không thể về, làm công thì bị lừa gạt, trên thế giới này còn có ai thảm hơn ta sao?]

Đê Vân phong ban đêm lạnh lẽo vô cùng, trong bóng đêm dường như có quỷ quái thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua, thỉnh thoảng vang lên tiếng rít gào, tiếng khóc nỉ non, Nhạc Quy đi theo Đế Giang, lần đầu tiên màn đêm buông xuống nàng không hề cảm thấy sợ hãi bóng đêm.

Vừa trải qua một hồi đại chiến, nhìn thấy nhiều người c.h.ế.t trước mặt, Nhạc Quy như c.h.ế.t lặng, cơ thể giống đồ chơi chạy bằng cót, đầu óc trống rỗng đi theo Đế Giang, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Đế Giang muốn lờ nàng đi, cũng muốn xử lý nàng, nhưng hắn chưa từng gặp qua một ai tố khổ cũng có thể kể thành một câu chuyện ly kỳ như vậy, biến thành một bài nhạc phổ không có quy luật, lại còn kết hợp cử chỉ điệu bộ, chớp chớp mắt bi thương, phẫn nộ lên án người phản bội mình. Giây tiếp theo lại lên án Đê Vân phong không chỉ không có 5 hiểm 1 kim, ngay cả công nhân ký túc xá hay công nhân thực đường cũng không xem trọng nàng, đãi ngộ còn kém hơn nhiều so với Tệ Ngạn đài.

Đối với việc nàng thỉnh thoảng nói ra những từ ngữ mới mẻ, Đế Giang đã quen thuộc, hắn lười hỏi nàng ý nghĩa của những từ đó, chỉ khi tới gần cung điện hắn mới dừng lại.

“Làm gì?” Nhạc Quy dừng lại theo, nhịn không được, ngáp một cái sau đó lên tiếng hỏi.

Đế Giang: “Ai cho người đi theo ta?”

Vừa ngáp được một nửa, NhạcQuy ngừng lại động tác, nàng im lặng một lúc, sau đó hàm suc nói một câu: “Bên hồ một đống thi thể…”

Đế Giang im lặng, trên mặt hiện rõ ba chữ ‘thì tính sao’.

“Ta muốn ở lại cung điện phụng dưỡng ngài.” Nhạc Quy dùng kính ngữ nói chuyện.

Đế Giang nheo mắt, nhìn nàng chằm chằm, rồi cự tuyệt: “Cung điện của ta chưa bào giờ cần người tới phụng dưỡng.”

[Cái gì? Mỗi ngày gọi tới 800 người tấu nhạc, đấy không phải là người sao?]

“Chính là đệ tử muốn phụng dưỡng ngài, cầu xin ngài cho ta một cơ hội.” Nhạc Quy nói, muộn giọt nước mắt thuận theo lăn xuống dưới.

[Giọt nước mắt này quá hoàn mỹ mà! Người khóc cũng quá hoàn mỹ! nếu như là người có chút lương tâm, đều sẽ vì ta mà động lòng trắc ẩn.]

“Ngươi không soi gương bao giờ?” Đế Giang đột nhiên hỏi.

Nhạc Quy sửng sốt, giây phút nhìn vào mắt hắn, có điểm nghi ngờ bản thân lỡ thốt ra những lời suy nghĩ trong lòng.

[Không! Không có khả năng, ta tuyệt đối chưa nói ra!]

[……Hắn nói những lời này là có ý tứ gì? Trào phúng bộ dáng thương tâm của ta xấu xí? Mẹ nó! Chẳng lẽ ngươi lớn lên đẹp lắm hay sao… xác thật là quá mức xinh đẹp.]

Nhạc Quy bĩu môi: “Tôn thượng, ngài để ta ở lại đây đi, ta hứa sẽ an tĩnh.”

“Không cần.” Đế Giang vẫn là cự tuyệt.

Nhạc Quy trợn tròn đôi mắt: “Vì sao?”

“Bởi vì nơi này của bản tôn không có 5 hiểm 1 kim.”

Nhạc Quy: “……”

“Cũng không có công nhân ký túc xá và công nhân thực đường….”

Nhạc Quy: “…….”

Bạn cần đăng nhập để bình luận