Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn

Chương 12

Đế Giang: Bang!

Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, Quất Tử sung sướng tiếp tục ăn cỏ.

[Thật đúng là thuần thục đến đau lòng…]

Nhạc Quy im lặng không nói gì, Đế Giang ngước mắt nhìn.

Nhạc Quy: “…..”

[Sợ hãi ing~]

“Ngươi không muốn nói gì sao?” Đế Giang chậm rãi mở miệng.

Nhạc Quy chớp mắt: “Nói… Nói cái gì?”

Lời chưa dứt, sao trời sáng sủa đột nhiên bị mây đen che khuất.

“Nói! Ta nói!” Nàng sớm phát hiện ra thời tiết ở Đê Vân Phong có liên hệ với tâm trạng của Đế Giang.

Hắn nhàn nhã ngồi bên cạnh Quất Tử, thuận tay sửa sang lại ống tay áo rộng rãi của mình: “Nói đi.”

Nhạc Quy l.i.ế.m môi, hỏi: “Tôn thượng, thương thế của ngươi đã tốt chưa?”

Đế Giang im lặng suy nghĩ, sau đó nhìn nàng.

“Tốt hơn chưa?” Nhạc Quy thấy hắn mãi không trả lời, vì thế hỏi thêm một câu.

Thần sắc Đế Giang không rõ vui buồn: “Không tốt.”

“A…” vốn dĩ tưởng rằng đã được an toàn, âm thanh Nhạc Quy tức khắc yếu đi, nghẹn ngào thốt ra một câu: “Người đừng lo, sẽ tốt hơn thôi.”

Đế Giang lạnh nhạt cười.

Nhạc Quy ở một bên lén nhìn lên không trung.

[Trong vòng vạn dặm không có mây, hẳn không có sấm sét đâu.]

Nàng xoa mắt, cẩn thận đến gần hắn. Đế Giang cụp mắt, vẫn miết ống tay áo như cũ, tay áo vừa to vừa rộng, tung bay phấp phới, hắn cũng không hề bực bội, mà lên tục lặp lại hành động.

Nhạc Quy ngồi xổm trước đầu gối của hắn, sau đó cảm thấy tư thế này không được thoải mái, vì thế bắt chước hắn, ngồi xuống mặt đất, duỗi tay kéo lấy ống tay áo của hắn. Đế Giang ngừng lại, kỳ quái nhìn về phía nàng, không hiểu nàng muốn làm gì.

“Tôn thượng, đối thủ của ngươi lần này là người nào? Vậy mà lại về thể đả thương ngươi.” Vừa nói chuyện nàng vừa sửa sang lại tay áo bị hắn vò đến nhăn nhúm.

Đế Giang nâng tay lên, cẩn thận thưởng thức một lát, lại giơ cánh tay còn lại về phía nàng: “Không phải người.”

Nhạc Quy ngạc nhiên: “Không phải người?”

“Ừm.” Đế Giang lười biếng dựa vào người Quất Tử: “Là Diệt Hồn Trận được 3000 tiên môn dệt thành.”

“Diệt Hồn Trận?” Nhạc Quy hít vào một hơi.

Đế Giang ngước mắt: “Ngươi biết?”

“…Không biết nhưng nghe tên rất lợi hại” Nhạc Quy bày vẻ chân thành nói.

Cổ họng Đế Giang phát ra mộ tiếng cười khẽ: “Ngu xuẩn.”

[Không biết trận pháp chính là ngu xuẩn? Vậy ngươi bị lừa tiến vào trận pháp, còn bị thương thì là cái gì?]

“Bản tôn chính là cố ý di vào trận pháp.” Đế Giang đột nhiên mở miệng.

Nhạc Quy sửng sốt, nửa ngày mới hiểu được những lời hắn nói: “Ý của ngươi là… Ngươi biết bọn hắn lừa gạt ngươi, cũng biết rõ không hề tồn tại bất kỳ vị đại năng lánh đời nào, nhưng vẫn đi vào?”

“Không tin?” Đế Giang hỏi lại.

[Tin, ta tin, bởi vì ngươi chính là một người nhàm chán như vậy.]

Đế Giang lại cười thành tiếng.

Vẻ mặt Nhạc Quy ngoan ngoãn: “Vậy Diệt Hồn Trận rất lợi hại sao?”

“Rất lợi hại.” Đế Giang nhếch khoé môi: “Mỗi một mắt trận, đều phải dùng tu giả Nguyên Anh trở lên tới trấn giữ, mà một Diệt Hồn Trận ít nhất là hai ngàn mắt trận.”

“Nghe nói bọn họ vì chế phục một tà ma… anh hùng cái thế như ngươi, đã phải hi sinh rất nhiều người.” Nhạc Quy cố gắng sửa lại lời.

“Hi sinh?” Đế Giang lặp lại từ này, đáy mắt hiện lên tia châm chọc: “Ít nhất là tự lấy thân nuôi trận, mới xứng dùng từ này, hai ngàn mắt trận, nhưng chưa chắc mỗi người đều tự nguyện.”

Trong lòng Nhạc Quy phát lạnh: [Không phải tự nguyện? Việc đó so với bỏ mạng có cái gì khác nhau? Xem ra chính nghĩa còn súc sinh hơn cả Đế Giang!]

Đế Giang nhếch môi cười.

Nhạc Quy trộm liếc hắn một cái, hoàn toàn không hiểu vì sao tâm tình hắn đêm nay lại tốt như vậy.

Sáng sớm hôm sau, cung điện trên cao lại vang lên âm thanh diễn tấu, mà người nào đó ngủ trên mặt cỏ đã không thấy bóng dáng đâu. Nhạc Quy duỗi người, nhìn về phía Quất Tử: “Ngươi có thể để ta cưỡi ngươi dạo một vòng quanh Đê Vân Phong không?”

Quất Tử: “…….”

Nhạc Quy cuối cùng không được như ý nguyện, bởi vì Yêu Yêu tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận