Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn
Chương 33
Nhạc Quy rốt cuộc không nhịn được, khẽ mở một khe mắt, lén quan sát đại điện đang quá mức yên tĩnh.
Chỉ liếc một cái, nàng sợ đến mức tim như muốn ngừng đập.
Nàng thấy một tiểu cô nương ngồi trước bàn, đối diện tiên tri kính, chậm rãi cài hoa lên tóc.
Một tiểu cô nương bảy tám tuổi… Toàn thân huyết y… Gầy trơ xương như que củi…
Trong tay nàng ta cầm đóa cỏ đuôi mà Nhạc Quy mới cắm lên gương ban sáng, chậm rãi đưa lên đầu.
Mà ngay khoảnh khắc cánh tay nàng ta nhấc lên, ống tay áo trượt xuống, để lộ ra bàn tay khô quắt với năm sáu ngón út rớm máu.
Nhạc Quy tự nhận sau khi bước vào thế giới quái dị này, nàng đã gặp qua đủ loại oán quỷ ăn thịt người không nhả xương, cũng từng thấy những trận c.h.é.m g.i.ế.c đẫm máu. Tưởng rằng tâm lý mình đã đạt tới tiêu chuẩn mạnh mẽ nhất.
Nhưng khoảnh khắc này, khi đối diện với cảnh tượng trước mắt—
Trước mắt nàng tối sầm.
Công kích vật lý và công kích tâm lý căn bản không phải cùng một đẳng cấp, đúng không?!
Nhạc Quy run rẩy ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, phản ứng đầu tiên chính là nằm xuống tiếp tục giả chết. Nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với việc nàng hoàn toàn rơi vào thế bị động. Vạn nhất tiểu cô nương cài xong hoa rồi quay đầu lại nhìn thì sao…
Trong đầu Nhạc Quy trong nháy mắt hiện lên tám trăm câu chuyện kinh dị, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy, nhẹ nhàng từng bước đi về phía vương tọa.
Ngân hà lấp lánh
Trong đại điện im ắng, tiểu cô nương vẫn đang ngồi trước gương chải đầu. Do mặt kính mờ ảo, Nhạc Quy thậm chí còn không thấy rõ gương mặt nàng ta… cũng chẳng muốn biết rõ.
Phim kinh dị đều nói, tò mò chính là khởi đầu của tử vong.
Nhạc Quy rón rén di chuyển, cuối cùng cũng tới được lối vào hành lang. Trong lòng nàng không ngừng mặc niệm: Lòng hiếu kỳ hại c.h.ế.t mèo, ngàn vạn lần đừng quay đầu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-33.html.]
Nhưng ngay khoảnh khắc bước vào hành lang, nàng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Chỉ một cái liếc mắt.
Nàng liền chạm phải ánh nhìn của tiểu cô nương—
Hoặc nếu như có thể gọi hai lỗ thủng đẫm m.á.u phía dưới hàng chân mày kia là đôi mắt.
Nhạc Quy nội tâm hoàn toàn sụp đổ, hét lên một tiếng thê lương, không chút nghĩ ngợi mà lao thẳng vào hành lang.
Giữa màn đêm tĩnh mịch, Đế Giang đang ngâm mình trong Vong Hoàn Trì, chậm rãi mở mắt. Không bao lâu sau, cửa điện đột ngột bị đẩy tung, một bóng người vừa nhìn thấy hắn liền hét "A a a—!" rồi lao vọt tới.
Nhìn nàng càng lúc càng gần, Đế Giang bình tĩnh giơ tay dựng lên một đạo chắn. Nhạc Quy vọt vào hồ nước, kích khởi từng đợt bọt nước thật lớn, nhưng khi bọt nước chạm đến tấm chắn liền bị đánh ngược trở xuống. Đế Giang trên người không dính một giọt nước nào.
Tấm chắn tiêu tan, Đế Giang còn chưa kịp mở miệng hỏi, nàng đã nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào kêu lên:
“Tôn thượng! Có… có quỷ! Ô ô ô…”
Đế Giang thần sắc dần dần trở nên vi diệu.
Nhạc Quy gắt gao ôm lấy hắn, nửa ngày mới ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn:
“Tôn thượng.”
“Ngươi ngay cả ta còn không sợ… lại sợ quỷ?” Đế Giang thong thả hỏi, hiển nhiên đang nghiêm túc suy xét vấn đề này.
“Ai nói ta không sợ? Ta sợ nhất là ngươi.” Nhạc Quy rầm rì một tiếng, lại chui vào lòng hắn.
Đế Giang: “……”