Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn

Chương 11

Bóng đêm cực tốt, trăng sáng soi tỏ, hồ nước lóng lánh, mặt cỏ xanh tươi ướt át.

Thời tiết tốt như vậy, phong cảnh tốt như vậy, Nhạc Quy nhìn chằm chằm nam nhân ngã xuống đất một hồi lâu, thật cẩn thận hỏi một câu: “Tôn thượng, người có khoẻ không?”

Nam nhân hai mắt nhắm chặt, hiển nhiên không có biện pháp trả lời vấn đề của nàng

Nhạc Quy nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ một hồi lâu, tầm mắt dần dần đi xuống dưới, đi xuống dưới…..

[Cho nên, người cũng đã hôn mê rồi, có thể nhân lúc này bá vương ngạnh thượng cung hay không? Nếu là có thể, ta có phải hay không liền mang tiếng ức h.i.ế.p một người bệnh tật…….]

Sau nửa canh giờ, Đế Giang chậm rãi mở to mắt, liền nhì thấy Nhạc Quy dùng tay múc nước hồ, đang muốn rót vào trong miệng hắn.

Vừa thấy hắn tỉnh, Nhạc Quy kinh hỉ: “Tôn thượng, người tỉnh.”

Đế Giang nhìn nàng một lát, vẻ mặt chán ghét mà mang tay nàng đẩy ra:” Lấy nước tiểu súc sinh tắm cho ta uống, ngươi chán sống?”

[……Ngươi mẹ nó cũng biết đây là nước tiểu súc sinh tắm, vậy lần trước ngươi còn cố tình cho ta uống!]

Nhạc Quy phát hiện chỉ cần đối diện với đôi mắt của Đế Giang, ở trong lòng những lời mắng chửi thô tục tần suất sẽ thẳng tắp bay lên, nhưng trên mặt phải trưng ra vẻ mặt nghẹn ngào: “Tôn thường đột biên hôn mê, đệ tử đau đớn không thôi, nhưng thân chỉ là một phàm nhân, lại không có biện pháp cứu người đành phải dùng tới nước của Vô Ưu, nghĩ ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ giảm bớt thương thế.”

“Bản tôn khi nào cần dùng loại đồ vật này để kéo dài tuổi thọ?” Đế Giang nói, khoé môi lại chảy xuống một dòng m.á.u đỏ thẫm.

Nhạc Quy: [Không biết xấu hổ! Người xem lại đi, có phải hay không lúc này nên dùng tới loại nước này rồi!]

Đế Giang làm lơ thanh âm trong đáy lòng nàng, lại hỏi: “Ngươi một khi đã lo lắng như vậy, vì sao không đi tìm người có thể cứu bản tôn?”

Nhạc Quy: “Vậy ai mới là người có bản lĩnh cứu Tôn thượng?”

“Bản tôn làm sao biết được, ngươi như thế nào lại không đi tìm người?”

[Đại ca, ngươi đang nói tiếng người sao? Đê Vân Phong ban đêm đủ loại yêu ma quỷ quái đều sẽ ra ngoài, ngươi không sợ ta sẽ c.h.ế.t ở nửa đường hay sao?]

“Có thể thấy được ngươi vẫn là không muốn cứu bản tôn.” Đế Giang nhàn nhạt nói.

Nhạc Quy vô ngữ, cùng nam nhân bị thương này không thèm so đo, chỉ là không quê mà ân cần hỏi một câu: “Nước kia người còn muốn uống hay không?”

Đế Giang lạnh mặt.

Nhạc Quy bất đắc dĩ: “Kia… người nghỉ một lát đi.”

Đế Giang vẫn là một bộ mặt lạnh.

[Sớm biết như vậy, vừa rồi liền không nên phát lương tâm, trực tiếp sấn tới thừa dịp hắn đang hôn mê mà chà đạp một phen, cũng đỡ phải làm trâu làm ngựa hầu hạ hắn.]

Nhạc Quy tiếc hận chính mình bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hoàn toàn xem nhẹ sở dĩ mình không làm như vậy, là sợ hắn đột nhiên tỉnh lại giữa chừng, trực tiếp đưa nàng quy thiên.

Thấy Đế Giang không nói lời nào cũng không có ngủ, chỉ là nhìn mình chằm chằm như vậy. Nhạc Quy sợ hãi, có điểm mệt rã rời: “Người muốn thế nào?”

Đế Giang đáp trả nàng, là một lần hôn mê bất tỉnh.

Nhạc Quy: “……..”

[Ta kêu ngươi ngủ ngươi không ngủ, liền thành thật té xỉu đúng không?]

Nhạc Quy ngừng cười duỗi tay xem xét hơi thở của hắn.

Còn sống.

Nhạc Quy nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu. Tầm mắt không nhịn được mà lại một đường đi xuống….. Hắn hôm ấy vẫn một thân đen tuyền cùng màu đỏ rực phối với nhau, áo đen ở ngoài thêu một lớp vân bằng chỉ bạc thoạt nhìn trang trọng lại nghiêm túc, cố tình lộ ra y phục đỏ rực bên trong, tươi đẹp đến chói mắt, làm làn da của hắn càng thêm tái nhợt.

[Thật xinh đẹp.]

[Nhìn thấy mà thương….]

[Trách không được hắn lại vô tâm với tình yêu, bộ dáng trưởng thành thế này đích xác là chướng mắt người khác.]

Nhạc Quy chửi thầm một đống lớn, tầm mắt cũng không hề nhàn rỗi, đầu tiên là dừng lại quan sát xương quai xanh tinh xảo nửa ngày, lại nhìn tới khuôn n.g.ự.c rắn chắc, xuống chút nữa là cơ bụng như ẩn như hiện, lại nhìn tới vòm n.g.ự.c kia, lại nhìn xuống mắt cá chân mảnh khảnh, lại liếc nhìn cơ ngực…

Đêm khuya không người, màn trời chiếu đất bên hồ, mỹ nhân hôn mê bất tỉnh.

Thấy thế nào cũng là thời điểm thích hợp làm một số sự tình không đứng đắn.

Nhạc Quy nhìn chằm chằm khóe môi còn dính m.á.u của người nào đó một hồi lâu, rốt cục vượt qua phòng tuyến đạo đức, trịnh trọng đem bàn tay đặt lên bộ n.g.ự.c kiên cố của hắn.

[Hắc hắc, thì ra cơ n.g.ự.c là cảm giác này, không thể tưởng tượng được mà.]

Nhạc Quy nhéo nhéo, có điểm nghiện, lại nhéo nhéo.

[Nếu nói ra thì người này nhìn không thấu đâu, câu cửa miệng đạo nhân tâm cách nãi tử, hắn như vậy, có thể nhìn thấu mới là lạ!]

[Ta đây cũng là tích lũy kinh nghiệm khi về nhà, cũng không phải là một tên sắc nữ, bằng không thật sự muốn cùng hắn làm ra loại chuyện gì đó, ngay cả cảm giác sờ cơ n.g.ự.c cũng không biết, lúc giao lưu thâm nhập chẳng phải là rụt rè không biết gì hay sao?]

Nhạc Quy cảm thấy lý do của chính mình đưa ra không thể bắt bẻ, cho nên sờ nhiều thêm vài cái mới thu tay.

“Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi cả ngày mở rộng cổ áo, mới có thể mời gọi ta nước đục thả câu.” Nhạc Quy xụ mặt, một bộ khinh bạc cũng vì ngươi ép ta ra tay.

Đế Giang tuy ngất xỉu nhưng mặt mày vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh, chính là ở n.g.ự.c có điểm phiếm hồng.

Làm xong chuyện xấu, Nhạc Quy ngã đầu liền ngủ, kết quả ngủ chưa được bao lâu trời liền sáng, cũng điện trên cao kia đã lâu không nghe thấy âm thanh gì nay lại truyền tới một loạt thanh âm tấu nhạc hỗn loạn lung tung lộn xộn.

Nhạc Quy hai mắt đăm đăm buồn bã mất mát, lăn vào vòng trên mặt đất, lát sau mấy người đưa trái cây liền xuất hiện, nàng nhanh chóng ngồi dậy.

Trái cây vừa đưa tới, ba người rời đi, Yêu Yêu vẫn ở lại, vẻ mặt bát quái mà nhìn nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận