Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn

Chương 10

Đế Giang đi rồi.

Đế Giang lại đi rồi.

Đế Giang nói nàng không xứng xong liền đi, sau đó cũng không quay trở lại nữa không chỉ có như thế, thanh âm tấu nhạc ở cung điện trên cao cũng không còn nữa, toàn bộ Đê Vân Phong đều lộ ra một loại yên lặng trước khi nổi phong ba bão táp.

Ngay khi hắn vừa rời đi, Nhạc Quy trút bỏ được hết thảy kinh hoảng trong lòng mà chìm vào giấc ngủ, vì bị mất ngủ mấy ngày nên nàng ngủ thẳng một ngày một đêm, chờ đến lúc tỉnh dậy, nàng phát hiện Đế Giang không có xuất hiện thêm lần nào nữa, mới dần dần rơi vào trầm tư mà cảm thấy lo lắng.

[Hắn có ý gì đây? Như thế nào lại đột nhiên không tới nữa?]

Tuy rằng cũng không dể ý tới sống c.h.ế.t của lão bản, nàng cũng hy vọng rằng tốt nhất hắn Vĩnh viễn sẽ không quay lại, nhưng cũng không phải Nhạc Quy không cảm thấy lo lắng… Lo vạn nhất hắn sau khi biến mất, liền ở một góc mà phát giận, ngày nào đó trở về liền trực tiếp đem chính mình xử lý thì làm sao bây giờ?

Bởi vì quá lo lắng, nên vài ngày liên tiếp nàng nuốt không trôi, nhưng một khi cảm xúc bị kìm nén đến một độ nhất định, Nhạc Quy bắt đầu suy tính, không chỉ cảm giác khẩn trương cũng không có, thậm chí nàng còn đi một chuyến đến cung điện của Đế Giang. Mưu đồ trước tiên tìm vô lượng độ, kết quả không cẩn thận mà đụng phải cấm chế, thiếu chút nữa bị c.h.é.m làm hai đoạn, cho nên nàng liền thành thành thật thật mà sống.

“Ta nghe ngóng được, ở tiên giới có đại năng bế quan một vạn năm xuất quan, sau khi xuất quan hắn liền đánh tới Vô Ưu cung. Ngươi cũng biết tính tình Tôn thượng, gặp phải sự tình này hắn làm sao lùi một bước, cho nên hắn hẳn là trực tiếp ứng chiến.”

Nhạc Quy cùng Quất Tử một người một linh trên tay cằm một quả táo ăn đến phồng mang trợn mắt, tiểu cung nữ đứng bên cạnh ríu rít nói chuyện nửa ngày, khi vừa quay đầu sang nhìn Quất Tử, thì đúng lúc thấy nó ăn hết quả táo của mình, liền há mồm cắn một ngụm vào tay Nhạc Quy

“A a a a a … Ngươi nhổ ra cho ta!” Nhạc Quy phát cuồng, liều mạng gỡ miệng nó khỏi tay mình, “Đây là tay của ta, là tay của con người!”

“Ngươi có nghiêm túc nghe ta nói chuyện hay không?” Tiểu cô nương bất đắc dĩ hỏi Nhạc Quy.

Nhạc Quy một bên bẻ miệng Quất Tử, một bên đáp lời như lấy lệ: “Đừng nóng vội Yêu Yêu, chờ ta xử lý xong súc sinh này liền cùng ngươi nói chuyện.”

Yêu Yêu là tên của tiểu cô nương này, nam tử trung niên ở trong tổ bốn người đưa trái cây, từ ngày uống nước trong hồ liền không thấy xuất hiện nữa, đổi thành nàng cùng ba người khác cùng nhau đưa. Tính tình nàng vui vẻ hoà thuận, tuổi tác lại xấp xỉ Nhạc Quy, thường xuyên qua lại như vậy liền có chút quen biết, ngày thường không có việc gì liền tìm tới Nhạc Quy tâm sự, là bằng hữu thứ hai của Nhạc Quy ở Đê Vân Phong.

Không! Hiện lại là bằng hữu đầu tiên, súc sinh đoạt táo của nàng không xứng làm bằng hữu! Nhạc Quy nhìn Quất Tử đem quả táo cuối cùng nuốt vào bụng, trong lúc nhất thời bi phẫn không thôi.

Yêu Yêu khụ một tiếng: “Đừng quá đau lòng, lần sau đưa trái cây, ta sẽ lấy thêm cho ngươi một quả táo.”

Nhạc Quy yên lặng nhắc nhở: “Ngươi lần trước cũng nói như vậy…”

“… MỖi ngày số lượng trái cây đưa tới đều có hạn, ta cũng không có biện pháp.” Lừa gạt thất bại, Yêu Yêu có điểm xấu hổ.

Nhạc Quy buông tiếng thở dài, dựa vào tảng đá ưu sầu mà nhìn trời: “Ta khi nào mới có thể thoải mái ăn trái cây a!”

“Trái cây có chỗ nào ngon? Người tu hành việc quan trọng nhất chính là vứt bỏ ham muốn.” Yêu Yêu móc Tích cốc Đan ra đưa cho nàng.

Nhạc Quy hâm mộ tiếp nhận: “Lại là quản sự phát cho các ngươi? Phúc lợi của các ngươi cũng quá tốt ấy chứ.”

Yêu Yêu vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Đây tính là cái gì, ngươi linh căn toàn bộ không có một chút nên không thể luyện, nếu không ta sẽ cho ngươi một ít đan dược gia tăng tu vi.”

“Yêu Yêu, ngươi thật tốt quá!”

Nhạc Quy rất là cảm động, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Quất Tử một bộ dạng nhàn nhã nằm ngửa bụng vì mới vừa ăn no, theo bản năng cho nó một cái tát.

Quất Tử: “…….”

Tay vừa động xong, Nhạc Quy tiếp tục tỏ vẻ hôm mộ: “Công việc của các ngươi thật sự không nhận thêm người nữa sao?”

“Không nhận, mấy hôm trước chẳng phải ta đã hỏi cho ngươi rồi hay sao.” Yêu Yêu nhẹ giọng đáp, “Ngươi đừng nói sang chuyện khác, nghe được ta vừa nói cái gì không?”

“Nói cái gì?” Nhạc Quy theo bản năng hỏi một câu, đối diện với ánh mắt của nàng là ánh mắt không biết nói gì, một lát sau Nhạc Quy như bừng tỉnh: “A, Tôn thượng đi ra ngoài. Đánh nhau.”

Biết không có ai ở đây, nàng liền thả lỏng, cũng không truy vấn.

Yêu Yêu cảnh giác nhìn ngó xung quanh, lại lập tức hạ giọng quát: “Nghe nói đối thủ của Tôn thượng lần này là một đại năng của tiên giới, sinh ra liền có Ngũ Nhạc động càn khôn chi lực, ngay cả Tôn thượng của chúng ta, cũng không nhất định là đánh thắng hắn đâu.”

“Thật sự lợi hại như vậy sao? Như thế nào ta chưa từng nghe nói qua?” Nhạc Quy ở trong đầu một lần điểm lại các nhân vật lợi hại, cũng không hề tìm thấy nhân vật này.

Yêu Yêu đối với kiến thức nông cạ của nàng tỏ vẻ khinh thường, nói: “Đại năng tiên giới nhiều như lông trâu, có rất nhiều người dốc lòng tu luyện, ngươi chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể biết được tất cả mọi người.”

Nhạc Quy nghĩ, tiểu thuyết cũng có giới hạn độ dài, không có khả năng cái gì cũng đều viết đến tỉ mỉ, tựa như Đế Giang yêu thích gánh hát như tuồng kia, chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết.

“Ngươi nói xem…” Yêu Yêu đột nhiên ưu sầu “Tôn thượng có xảy ra chuyện gì hay không?”

Vào buổi chiều tà, ma vân hội tụ trên mặt Yêu Yêu tạo thành ráng màu phiếm hồng, Nhạc Quy nhìn biểu tình trầm trọng của nàng, trong lòng lộp bộp một chút: “Ngươi sẽ không thích Tôn thượng đi?”

Yêu Yêu sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần có chút xấu hổ mà khẽ cười.

“Yêu Yêu, ngươi tỉnh lại đi!” Nhạc Quy giữ chặt khuôn mặt của nàng, “Ngươi còn nhớ rõ những người thích hắn sẽ có kết cục gì không?”

Từ khi tới Đê Vân Phong, bị oán quỷ doạ một hồi, nàng liền không rời khỏi hồ nước quá xa, Yêu Yêu vẫn là người duy nhất nàng quen biết được ở Đê Vân Phong, lại nói cho nàng biết được rất nhiều tin tức…..

Tỷ như buổi tối đầu tiên Đế Giang tới bên hồ ngủ lại, sở dĩ tâm tình không tốt bởi vì có nữ nhân mưu toan câu dẫn hắn, làm hắn mất hết hứng thú tu luyện. Lại tỷ như nam tử trung niên không phải không muốn tiếp tục công việc đưa trái cây, mà là bởi vì sau khi uống nước ở trong hồ, toàn thân liền thối rữa chảy m.á.u mà chết, nghĩ đến cũng tới không được.

…….. Nhắc tới chuyện này, Nhạc Quy không nhịn được mà mắng Đế Giang là đồ đáng chết, nam tử trung niên kia thoạt nhìn có chút năng lực, cũng bởi vì uống nước hồ mà trực tiếp c.h.ế.t mất. Thế mà hắn còn ép buộc một phàm nhân như nàng uống.

“Này này!” Yêu Yêu lắc lắc vai nàng, gọi nàng đang thần chí đi xa lại.

Nhạc Quy hoàn hồn, tiếp tục khóc tang: “Yêu Yêu ngươi thanh tỉnh một chút!”

“… Cảm ơn, ta rất tỉnh táo.” Yêu Yêu đẩy tay nàng ra, “Ta là kính ngưỡng Tôn thượng, nhưng lại không hề có chút tâm tư tối với người, ngươi không cần nói bừa.”

“Thật sự?” Nhạc Quy hoài nghi.

Yêu Yêu gật dầu: “Thật sự.”

Nhạc Quy thở ra một hơi: “Không có tâm tư này thì tốt.”

“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Yêu Yêu trêu đùa nói: “Sợ ta cũng thích Tôn thượng, sẽ chạy tới tranh củng cùng ngươi sao?”

Xét thấy Đế Giang không được bình thường mà ngày ngày màn trời chiếu đất ở trên bãi cỏ, hiện tại ở Đê Vân Phong cũng có một người cam chịu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận