Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn
Chương 8
Nhạc Quy: “…” Nó không đáng thương, mà ta mới là người đáng thương được chưa! So sánh với nó, ta mới là động vật không ai để ý!!!
_______________
Tuy rằng lại thêm một lần nữa khắc sâu địa vị của hạ nhân, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa thì có trái cây ăn là tốt rồi. Một bên dựa vào trên người Thuỷ Linh ăn trái cây, một bên vui mừng nói: “Thời điểm ta mang tặng túi Càn Khôn, trên người ngay cả một viên tích cốc đan cũng không có, còn tưởng rằng hôm nay sẽ phải nhịn đói, may mắn có ngươi, Thuỷ Linh.”
Miệng nói chuyện liên hồi nhưng tay Nhạc Quy cũng không hề nhàn rỗi, nàng thành thục lột vỏ quất đưa tới miệng nó.
Thủy Linh ghét ăn chua, ngày thường rất ít ăn loại quả này, hiện tại có người lột sẵn võ, lập tức vui vẻ cắn, chỉ là bị gõ trán một lần, nên nó không cố ý cắn vào tay nàng.
Đã trôi qua một ngày, trên tay Nhạc Quy vẫn còn dấu răng của Thuỷ Linh, nhưng xét thấy nó cho mình ở lại đây còn cho nàng ăn uống, nàng đơn phương tuyên bố Thuỷ Linh chính thức trở thành bằng hữu tốt nhất ở Đê Vân Phong của nàng.
“Cũng không có gì để báo đáp ngươi, ta đặt cho ngươi một cái tên đi.” Nhạc Quy ngồi dậy, như suy tư gì mà nhìn nó: “Ngươi thích ăn cỏ, cũng thích ăn táo, vậy kêu ngươi Cỏ… Táo? Mặt cỏ?… Phốc…”
Nàng như bj chọc trúng điểm cười, đột nhiên ngã trên mặt đất cười đến cong cả người, Thuỷ Linh cao quý lạnh lùng liếc nàng một cái, thúc giục nàng tiếp tục lột vỏ quất.
“Vừa rồi ta chỉ đùa một chút thôi, loại việc đặt tên này nên nghiêm túc, chúng ta phải nghiêm túc suy nghĩ ra một cái tên thật hay.”
Ba giây sau, Nhạc Quy nói: “Nếu ngươi thích ăn quất như vậy, vậy liền kêu ngươi Quất Tử đi.”
“Ha.”
Trên cây đại thụ cách đây ba trượng, nam nhân dựa vào chạc cây, cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, sau khi cười xong lại cảm thấy không thể hiểu được, quét mắt nhìn lên sao trời, định rời đi, ngón tay nâng lên đột nhiên dừng lại, như suy tư gì mà nhìn về phía một người một linh.
Nhạc Quy nghe thấy động tĩnh sột soạt phát ra từ đêm tối, da đầu tê rần có dự cảm không lành, chưa đợi được nàng làm ra hành động gì, Thuỷ Linh đã nhạy bén mà nhảy dựng lên, quay đầu trốn vào bụi cỏ cách đó không xa.
Động tác nó quá nhanh, Nhạc Quy như tỉnh táo lại, theo bản năng đuổi theo nó, chờ nàng tìm được chỗ trốn, một nam tử trung niên lén lút chạy tới bên hồ, nhờ ánh trăng chiếu sáng, Nhạc Quy nhìn rõ mặt hắn, cảm thấy rất là quen…
[A, hình như là người trong nhóm cung nhân đưa trái cây tới.]
Nhạc Quy chớp chớp mắt, quay đầu nhìn lại Thuỷ Linh đang phủ phục trên mặt đất, từ cổ tới cằm kề sát mặt đất, vị trí chừa ra vừa vặn một đôi mắt để quan sát, mặc dù nó quỳ rạp dưới mặt đất nhưng cũng có thể dễ dàng quan sát hết thảy mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
[…Nghiệp vụ rất thuần thục.]
Nhạc Quy không biết nói gì, trộm đem tầm mắt giấu sau bụi cỏ hướng xung quanh nhìn, tư thế nhìn lén cùng Thuỷ Linh không khác là bao.
Nam tử xác định không có ai, cẩn thận đi đến bên hồ, múc lên một ít nước dưới hồ, lại cẩn thận ngửi ngửi, xác định hương vị không có vấn đề gì, lại cẩn thận mà nếm một ngụm.
“…Hắn làm gì vậy?” Nhạc Quy nhỏ giọng hỏi.
Thủy Linh không thể trả lời vấn đề của nàng, tiếp tục chuyên chú nhìn chằm chằm nam tử kia.
Nhạc Quy hừ nhẹ một tiếng đang muốn nói cái gì nữa thì nghe tiếng nam tử kia đột nhiên càn rỡ mà cười ha hả: “Ta biết mà! Ta biết vậy mà! Súc sinh kia không uống Vong Hoàn linh tuyền, lại có thể bất tử mấy ngàn năm, khẳng định là hồ này có điểm kỳ quặc!”
[… Người anh em, có phải ngươi đã quên, ngươi hiện tại chính là trộm.]
Núi rừng yên tĩnh bay lên một đám quạ đen, nam tử phát ra tiếng kêu khàn khàn cả kinh, cuối cùng như nhớ ra điều gì mà hạ giọng… nhưng cũng không phải nhỏ giọng quá. Một người như vậy, lại làm ra cử chỉ giống động vật, ghé miệng vào bên hồ ma ra sức uống nước, trên mặt hiện ra vẻ vặn vẹo rên rỉ như đang thỏa mãn, NHạc Quy nghe được âm thanh liền da gà da vịt cũng lần lượt nổi hết lên.