[Novel] Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Chương 145: ...Là em sao?
"Anh đã tìm được thứ mình muốn chưa?"
"..."
"J."
Gương mặt thanh tú của Lee Sa-young không hề lộ chút ngạc nhiên nào, như thể hắn đã biết mình sẽ gặp J ở đây. Một tia tinh nghịch thoáng qua trong đôi mắt tím hẹp dài. Lee Sa-young lẩm bẩm trong khi đeo đôi găng tay đen, những đầu ngón tay biến mất vào lớp da bóng.
"Em đã cố tình để lại vài thứ."
Những tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng, phòng giám sát sáng đèn như muốn chỉ dẫn lối đi, tiếng kêu cứu của người sống sót cất lên đúng lúc anh vừa đọc xong tài liệu. Tất cả đều được sắp xếp chỉ để dẫn lối cho một người duy nhất.
Chủ nhân của món quà này...
"Anh đã đọc chưa?"
Cha Eui-jae.
Vậy ra, những tài liệu trên bàn và những cái xác đều được bày ra có chủ đích. Cha Eui-jae nghĩ một cách cay đắng. Lee Sa-young hoàn toàn có thể dọn sạch mọi thứ gọn gàng nếu muốn. Ánh mắt Cha Eui-jae hướng về vết m.á.u còn sót lại nơi gã nghiên cứu vừa ngã xuống. Anh đáp lại bằng một giọng trầm thấp, nghe khác lạ.
"Ừ, tôi đã đọc rồi. Là hồ sơ từ cơ sở này sao?"
"Chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó."
"..."
"Em đã lọc bớt đi rồi. Không dám để lại quá nhiều..."
"Seo Min-gi chắc đã nói với cậu rằng tôi sẽ đến đây."
Lee Sa-young chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời. Seo Min-gi và Kẻ Mở Cửa Lãng Mạn. Họ giúp Cha Eui-jae, nhưng xét về cơ bản, họ là người của Lee Sa-young. Xét đến sự kiện cửa không gian mà anh từng trải nghiệm ở cảng Incheon, chuyện này cũng chẳng lạ lùng gì. Cha Eui-jae tự trả lời thay cho Lee Sa-young, người vẫn im lặng.
"Chắc chắn là thế, nhìn việc cậu không tỏ ra ngạc nhiên khi tôi đến bất ngờ. Và cậu còn chuẩn bị sẵn tài liệu."
"Ồ, em có bất ngờ chứ. Em không nghĩ rằng hành động đầu tiên của J sau khi trở lại sau tám năm..."
Lee Sa-young nhìn quanh rồi nhún vai.
"Em không nghĩ rằng anh sẽ đột kích vào cơ sở nghiên cứu của Prometheus."
"..."
"Mặc dù em không yêu cầu anh làm vậy..."
Lee Sa-young tiến lại gần trong sự im lặng. Bàn tay đen thò ra, nhẹ nhàng tháo chiếc mũ lưỡi trai mà Cha Eui-jae đang đội. Cha Eui-jae không phản kháng. Lee Sa-young thì thầm trong khi chỉnh lại mái tóc hơi rối của Cha Eui-jae.
"Em nhớ khi chúng ta ký hợp đồng, em chỉ nói rằng mình đang truy lùng một nhóm lừa người ta bằng thuốc thôi."
"..."
"Vậy mà anh đột nhiên nhắc đến cái tên Prometheus..."
Lee Sa-young khẽ búng nhẹ vành mũ. Hàng mi dài chớp chậm rãi. Khóe miệng hắn vẫn nhếch lên.
"Anh nghe từ đâu... và vì sao lại đến đây?"
Dù giọng nói nghe như đang chất vấn, bầu không khí lại hoàn toàn khác. Lee Sa-young mà Cha Eui-jae biết thường sẽ bực mình, đè ép đối phương cho đến khi cảm thấy thỏa mãn. Nhưng giờ đây, Lee Sa-young trước mặt anh...
"Anh giỏi tạo ra những bí mật mới."
"..."
"Kẻ dối trá."
Trong đôi mắt của hắn...
"Hay là chúng ta chơi trò Hỏi-Đáp sau lâu ngày? Hỏi nhau, trả lời, rồi cố đoán xem điều gì còn đang giấu kín."
Ánh mắt giả vờ thờ ơ, nhưng bên dưới là những đợt sóng mãnh liệt ẩn mình, xáo động.
Cha Eui-jae ngay lập tức nhận ra rằng tình huống này sẽ không buông tha cho anh. Nếu anh nói hớ điều gì, anh sẽ bị cuốn vào dòng nước xoáy dữ dội.
Bắt một con quái vật nổi điên so với đối phó với Lee Sa-young đang tức giận còn dễ hơn. Ít nhất, anh có chiến lược rõ ràng cho những điều đó. Nhưng Lee Sa-young bình thản này lại cần một chiến lược mới. Đối diện với ánh mắt tím ấy khiến anh thấy bứt rứt.
Cha Eui-jae siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay trong túi quần. Thật may mắn, chiếc khẩu trang che đi nét mặt anh.
"Tôi không có câu hỏi nào."
"À, thực ra, anh không có quyền chọn."
Giọng nói vang lên với chút ý cười. Lee Sa-young hơi nghiêng đầu. Mái tóc xoăn khẽ đung đưa.
"Em có rất nhiều câu hỏi... về anh."
"..."
"Vậy thì... để em hỏi trước nhé?"
Một bàn tay lớn bọc trong lớp da kéo lấy gáy Cha Eui-jae. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Anh biết mà, đúng không? Em là sản phẩm của thí nghiệm Prometheus."
Đó là câu hỏi bất ngờ. Ngón tay của Cha Eui-jae vô thức co lại. Lee Sa-young nghiêng đầu, lẩm bẩm.
"Ai nói với anh thì cũng dễ đoán thôi... rất ít người biết sự thật này. Tất cả bọn họ đều đã chết."
"..."
"Những người còn sống chỉ có Ham Seok-jeong, Jung Bin, Nam Woo-jin và Bae Won-woo. Vì anh đã tránh mặt Jung Bin và Ham Seok-jeong, chắc chắn không phải họ. Bae Won-woo không đủ thông minh để biết anh là J. Vậy thì chỉ còn..."
Ngón cái khẽ chạm vào sau tai.
"Nam Woo-jin. Thằng khốn đó."