[Novel] Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Chương 125: Hồi cuối (2)
Mảnh vỡ của thế giới, một phần của một thế giới đã đi đến hồi kết, phản chiếu giống như một tấm gương về thế giới đã bị hủy diệt đó.
Nhưng chẳng phải những mảnh vỡ chỉ xuất hiện trong giấc mơ của Yoon Ga-eul thôi sao? Tại sao một mảnh của thế giới đã qua lại xuất hiện từ hầm ngục của chủ nhân đã tái cấu trúc? Yoon Ga-eul nhét mảnh vỡ vào túi quần ngủ của cô và hét xuống dưới.
"Này, em có thể nhìn kỹ hơn không?"
Một hầm ngục mà chủ nhân đã c.h.ế.t sẽ bước vào giai đoạn ổn định cho đến khi một chủ nhân mới được tái sinh, giúp việc thu thập tài nguyên và điều tra dễ dàng. Vì vậy, nhìn kỹ hơn cũng không nguy hiểm lắm. Có vẻ như Lee Sa-young cũng đưa ra phán đoán tương tự khi hắn gật đầu.
"Cứ làm theo ý cô."
"Vâng! Em sẽ cẩn thận!"
Yoon Ga-eul lại biến mất vào bên trong con golem. Cha Eui-jae im lặng nhìn Lee Sa-young tựa vào cậu. Lee Sa-young đang nhìn trân trối vào đống đổ nát. Ngay sau đó, như thể cảm nhận được ánh mắt của Cha Eui-jae, hắn quay đầu lại.
"Gì thế?"
"Không có gì... Cậu có biết thứ mà Ga-eul đang cầm không?"
Vì các thợ săn đã chia sẻ thông tin về tận thế, Lee Sa-young chắc hẳn cũng biết điều gì đó. Có lẽ hắn biết thêm về những mảnh vỡ. Cha Eui-jae giả vờ không biết và hỏi, và Lee Sa-young nheo mắt lại.
"Ga-eul?"
Chết thật. Cách hắn lặp lại câu hỏi khiến Cha Eui-jae cảm giác mình vừa mắc sai lầm. Khi Cha Eui-jae âm thầm nghiến răng, Lee Sa-young lười biếng lẩm bẩm.
"Em còn không biết mặt mũi hay tên của cô ta, vậy mà anh gọi cô ta bằng tên, hai người thân nhau lắm nhỉ. Đúng không?"
"Chúng tôi không thân, c.h.ế.t tiệt. Không thân chút nào."
"Em có nên tin không?"
"Tin đi. Tôi thân với cậu hơn cô ấy. Nên im đi."
Cha Eui-jae đưa tay ra che mắt Lee Sa-young và đẩy hắn lùi lại. Lee Sa-young làu bàu với vẻ giận dỗi khi bị đẩy lùi.
"Sao người ta cứ tụm vào anh ngay cả khi anh chỉ đứng yên một chỗ..."
"Dù sao, cậu có biết cái thứ lấp lánh đó là gì không?"
"Hả? À..."
Cha Eui-jae cảm thấy con ngươi Lee Sa-young chuyển động dưới mí mắt, như thể hắn đang đảo mắt. Cảm giác đó khiến Cha Eui-jae muốn rụt tay lại.
"Hình như em từng nghe qua... Hừ, em không nhớ nữa."
"..."
"Em không biết, cái kiểu đó...."
Hắn nhớ từng chi tiết nhỏ và thù dai từng việc một, vậy mà lại không nhớ thứ quan trọng như thế này? Bỏ qua vẻ mặt không tin nổi của Cha Eui-jae, Lee Sa-young chỉ nhún vai. Gương mặt trơ trẽn của hắn cho thấy rằng có gặng hỏi thêm cũng vô ích.
Cha Eui-jae chống cằm và thở dài.
'Tốt hơn là hỏi trực tiếp Ga-eul.'
"Như em đã nói lúc nãy..."
"Hửm?"
"Anh không cần phải biết mọi thứ."
Từ lúc nào, Lee Sa-young đã nhìn thẳng vào Cha Eui-jae.
"Biết nghĩa là phải gánh lấy trách nhiệm."
"..."
"Em tự hỏi liệu anh đã sẵn sàng cho điều đó chưa, Hyung..."
Cha Eui-jae, đang nhìn vào vết thương đen trên đôi môi nhợt nhạt, đột nhiên hỏi.
"Còn cậu thì sao?"
"Hả?"
"Cậu đã sẵn sàng chưa?"
"Dĩ nhiên."
Câu trả lời đến ngay không chút do dự. Lee Sa-young nở nụ cười rạng rỡ, như thể đang khoe khoang.
"Em đã sẵn sàng từ lâu rồi... chỉ chờ ngày được gánh vác trách nhiệm."
"..."
Những ngón tay đen nhẹ nhàng cào lên lòng bàn tay của Cha Eui-jae rồi rút ra. Cha Eui-jae vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y mình lại.
"Vậy nên, anh có thể... ích kỷ thêm chút nữa."
"..."
Cha Eui-jae mở miệng, rồi lại ngậm lại. Cái nguồn gốc sâu xa nào đã tạo nên sự tin tưởng không thể hiểu nổi đó? Lee Sa-young nhẹ nhàng gõ vào vết thương trên môi, môi hắn cong lên.
"Chỉ là đừng chạm vào em như thế."
Thế thì được thôi.
Rồi sẽ có ngày cậu uống m.á.u của Lee Sa-young mà không có bất kỳ phản ứng nào. Một kẻ bất tín (không tin tưởng) sâu sắc như Lee Sa-young cần được chữa khỏi thói xấu này bằng những biện pháp cực đoan.
Nghiến răng trong lòng, Cha Eui-jae đứng dậy và sải bước đi. Thay vì cãi nhau với hắn cho đến khi đầu nổ tung, cậu nghĩ tốt hơn là nên kiểm tra tình trạng của Jung Bin thêm một lần nữa.
Jung Bin vẫn nằm trên tấm chiếu bạc, tay đặt ngay ngắn. Dù cánh tay phải đã được nẹp và băng bó, nhưng việc làm có vẻ khá vụng về. Nằm nghiêng bên cạnh anh như đang thư giãn bên bờ sông Hàn, Hong Ye-seong rút tai nghe không dây ra và ngước lên.
"Ồ, Thư ký Kim. Cãi iu xong rồi à?"
"Tôi đang cầm cây thương đấy."
Cha Eui-jae chĩa cây thương về phía Hong Ye-seong, người không ngừng nói nhảm.
"Ai mà chả thả thính và cãi nhau? Tôi là đang quan tâm tử tế đấy."
"Chết tiệt, cậu mù sao... Ồ, đúng rồi."
Cha Eui-jae lục lọi trong kho đồ và lấy ra một viên đá ma thuật tròn. Hong Ye-seong, vừa thấy viên đá, há hốc mồm rồi ngồi thẳng dậy. Cậu liền quỳ xuống, chìa tay ra.
"Đá ma thuật!"
"Kết thúc giao dịch với cái này nhé. Đừng đến tìm tôi vào lúc rạng sáng nữa."
"Còn món canh giải rượu?"
"Bảo họ đóng hộp mang về mà ăn."