[Novel] Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Chương 126: Hai công việc
"...Vậy."
"Phải."
"Tóm lại những gì tôi nghe được đến giờ."
"Phải."
"Ga-eul đã vào vết nứt bị xói mòn để tìm mảnh ghép của thế giới, và cậu- Hong Ye-seong người được thông báo biến mất đã vào vết nứt cùng cô ấy vì lý do nào đó mà không ai biết, hai người cũng không chịu nói đúng không."
"Phải."
"Và vì lý do gì đó, vết nứt đã bị tái cấu trúc. Trong lúc đó, tôi đã gặp cậu, và khi đang bảo vệ cậu khỏi chủ nhân vết nứt thì bị đánh và ngất đi, sau đó J bất ngờ xuất hiện và đánh bại con golem chỉ bằng một cú đấm?"
Rắc.
"Chính xác."
"Và J bảo truyền đạt với mọi người rằng anh ấy đã trở lại? Đích thân nói?"
"Đúng rồi. J cực kỳ mạnh. Như mong đợi từ người đứng đầu bảng xếp hạng. Anh ấy đ.ấ.m xuyên con golem khổng lồ đó chỉ bằng một đòn, ôi trời."
"Cục cục!"
"...Tôi phải tin điều đó sao?"
"Anh muốn sao nữa khi đó là sự thật? Buồn thật đấy nếu anh không tin tôi ngay cả khi tôi nói thật."
"Hoo..."
Một tiếng thở dài sâu vang lên như thể mặt đất đang lún xuống. Chủ nhân của tiếng thở dài là Jung Bin, đang ngồi trên giường bệnh, quấn băng trắng.
Quanh giường là những giỏ trái cây, hoa và những hộp thức uống bổ dưỡng. Chiếc ruy băng màu hồng với dòng chữ chúc mau hồi phục tung bay trong gió lùa qua cửa sổ mở.
Anh đặt tay trái còn nguyên vẹn lên trán và lẩm bẩm.
"Sao tin tức về việc tôi ngất lại lan ra?"
"À, qua cuộc trò chuyện của các thợ săn ấy? Hình như chỉ loan truyền ở kênh 1 thôi. Do các hội lớn như Hội HB, Hội Pado, và Hội Samra chia sẻ mà."
"..."
"Không có gì bí mật trong quốc gia siêu cường thông tin Hàn Quốc này đâu, ngài quan chức."
Bên cạnh Jung Bin, người đang ngây ra nhìn trần nhà trắng xóa, là Hong Ye-seong trong bộ quần áo bệnh nhân, đang nhai táo đỏ. Ở bên giường, một con gà ngồi cuộn tròn. So với Jung Bin, trông cậu ấy khá sạch sẽ.
Nơi mà một bệnh nhân nặng, một bệnh nhân nhẹ, và một con gà đang nằm chính là phòng bệnh nội trú trong Hội Seowon. Đây là một không phòng ấm cúng và bí mật, chỉ cho phép những người đã nhận được sự cho phép từ Hội trưởng Nam Woo-jin, nhưng không hề thoải mái. Dù sao thì, Nam Woo-jin cũng sắp đến để nghe câu chuyện của họ.
Vấn đề là Jung Bin không biết gì về tình hình hiện tại. Cảm giác cuối cùng còn lại trong đầu anh là cú đ.ấ.m khổng lồ đang lao tới và cơn đau khủng khiếp khiến cơ thể anh như vỡ nát. Khi mở mắt, anh thấy trần nhà trắng của Hội Seowon.
Ngay khi vừa tỉnh lại và chớp đôi mắt cứng đơ, anh quay đầu về phía âm thanh chuyển động và thấy Hong Ye-seong, người mà khiến anh có ý nghĩ bỏ quách mà chạy, đang ngồi đó.
Trước khi Jung Bin kịp nói gì, Hong Ye-seong trơ trẽn và tử tế bấm chuông gọi y tá. Ngay lập tức, một người máy xuất hiện và nhẹ nhàng kéo giường Jung Bin vào phòng khám.
'Có gì đó không ổn.'
Jung Bin nghĩ trong khi được kết nối với hàng đống máy móc và dịch truyền. Anh cần thu thập thêm thông tin từ Hong Ye-seong, người vừa mới được thả ra sau hàng loạt cuộc kiểm tra.
Nhưng cậu ấy chẳng giúp được gì mấy, vì những lời lẽ vô tận mà Hong Ye-seong và con gà luyên thuyên có thể tóm gọn trong một câu.
'Rồi J xuất hiện...'
Đây có phải là chìa khóa vạn năng nào đó không? Họ nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách nhắc đến J à? Dĩ nhiên, trước Vết Nứt Biển Tây, đa số là như vậy, nhưng không phải bây giờ.
Anh mệt mỏi. Chỉ ở gần Hong Ye-seong thôi cũng đã khiến tinh thần anh kiệt quệ. Dù đầu óc choáng váng, Jung Bin triệu hồi tinh thần của một công chức.
"Trước tiên... làm ơn đừng động vào quà dành cho tôi. Chúng cần được trả lại. Cậu có thể lấy mấy món từ Cục Quản lý Thợ Săn."
"Gì chứ, luật quà biếu vẫn còn bị giới hạn à?"
"Phải, đó là luật. Không tốt khi nợ ân tình các hội hay thợ săn... tốt nhất là không nhận gì cả."
"Chán ghê."
"Phải, đừng làm công chức. Đó là một công việc cực kỳ mệt mỏi khi phải dọn dẹp cho những người như Hong Ye-seong bằng cơ thể tàn tạ."
Jung Bin trả lời nhẹ nhàng và bắt đầu gõ nhanh một cái gì đó trên điện thoại bằng tay trái. Đó là tin nhắn gửi đến đội an ninh, có lẽ vẫn đang trong tình trạng báo động khẩn cấp. Hong Ye-seong, người đang lau tay bằng khăn ướt, càu nhàu.
"Anh vừa xúc phạm tôi hả?"
"Cậu nhạy bén thật. Phải, tôi vừa làm vậy."
Ngay khi Hong Ye-seong bĩu môi định bắt đầu cằn nhằn cho ra trò.
Cốc cốc. Có tiếng gõ nhịp nhàng. Cánh cửa trượt màu trắng mở ra một cách mượt mà, và một người đàn ông trong áo blouse trắng bước vào lặng lẽ.
"Nhìn hai người trò chuyện rôm rả thế này, chắc là ổn rồi nhỉ. Tôi đã sốc khi một xác c.h.ế.t được đưa vào."
Đó là Nam Woo-jin. Anh điều chỉnh kính và khoanh tay. Jung Bin khẽ rên và chỉnh lại tư thế.
"Cậu đến rồi."
"Nằm yên đi. Dù quá trình điều trị đã xong, anh vẫn cần nghỉ ngơi thêm. Vẫn rất khó phục hồi dù với khả năng của tôi."
Đôi mắt của anh lướt qua cái băng bó trên cánh tay phải của Jung Bin. Jung Bin mỉm cười gượng gạo.
"Phải, cảm ơn."
"Ừm..."
Nam Woo-jin xoa gáy và thở dài nhỏ.
"Tôi không thể không biết câu chuyện hai người đang nói. Tôi đã nhận được báo cáo chính thức từ Lee Sa-young. Có hiện tượng tái cấu trúc vết nứt đột ngột trong Vết Nứt Bị Xói Mòn, và cấp độ của vết nứt được nâng lên S+. Đúng không?"
"Phải, đúng vậy."
"Đã biết nguyên nhân của sự tái cấu trúc chưa?"
"Chưa rõ."
"À, J nói là do anh ấy."
"...Gì cơ?"
"Sao cơ?"