[Novel] Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Chương 130: ... .. Hiện tại
"Vậy là J đã trở lại, đúng không?"
Câu nói đột ngột khiến thợ săn không kìm được mà ho khẽ. Dù việc J còn sống đã được nhiều người biết, việc anh ấy thực sự trở lại chỉ là bí mật của vài người trong Cục Quản lý Thức Tỉnh. Hơn nữa, tin tức này vừa mới được gửi đến...
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ, Song Jo-heon thở dài nhẹ như một lời than.
"Một đồng đội đã chiến đấu bên cạnh chúng ta trở về từ bờ vực cái chết. Làm sao tôi có thể không chạy đến? Chắc tôi đã già mất rồi. Haha."
"Haha..."
Thợ săn cười gượng, liếc nhìn Song Jo-heon khi nhặt chiếc cốc giấy rơi xuống.
'Ông ấy nghe tin này từ đâu chứ?'
Dù ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc, Song Jo-heon vẫn cười ung dung. Ông gõ nhẹ gậy xuống sàn một lần.
"Thái độ cảnh giác... quả là phong thái của nhân tài Cục Quản lý. Nhưng đừng quá căng thẳng."
"Gì cơ?"
"Tôi đã nghe hết rồi. Phải, từ người mà cậu cũng quen biết."
Song Jo-heon nháy mắt tinh nghịch. Những nếp nhăn quanh mắt ông gấp lại một cách thân thiện. Cùng lúc, áp lực ngấm ngầm từ khi ông bước vào cũng giảm bớt. Thợ săn miễn cưỡng nở một nụ cười, lau giọt mồ hôi lạnh trên thái dương.
Những người thức tỉnh trong vòng nửa năm sau Ngày Vết Nứt giờ được gọi là những người thức tỉnh đời đầu hay thế hệ đầu tiên. Họ là những người đầu tiên phát hiện ra khả năng của mình, chiến đấu với quái vật trên tiền tuyến và tấn công vết nứt trong thời kỳ hỗn loạn đầy thông tin sai lệch hay chưa được nhận đinh.
Đã mười một năm trôi qua kể từ đó, và phần lớn những người thức tỉnh thế hệ đầu đã c.h.ế.t hoặc bị thương nặng không thể tiếp tục hoạt động, ngoại trừ vài người hiếm hoi.
Người đàn ông như hổ với nụ cười dịu dàng, nhìn người thợ săn. Giọng nói trầm khàn của ông thì thầm nhẹ nhàng.
"Tôi chưa nghe chi tiết... nhưng tôi muốn nghe thêm."
Song Jo-heon là một trong số ít những người hiếm hoi ấy. Ông thành lập Hội Samra, hội đầu tiên của Hàn Quốc, và vẫn điều hành nó trơn tru. Dù đã vào tuổi trung niên, thứ hạng của ông vẫn tăng cao, khiến ông trở thành hình mẫu cho các thợ săn.
Song Jo-heon xoa xoa cán gậy bằng ngón tay cái.
"Đúng vậy. Cứ từ từ kể cho tôi nghe. Không cần lo lắng."
Thợ săn bỗng tự hỏi vì sao mình lại nghi ngờ ông. Chẳng phải Song Jo-heon đã từng trả lời phỏng vấn về J trong các bộ phim tài liệu sao? Nếu không thể tin người như Song Jo-heon, thì tin ai đây? Thợ săn ngồi thẳng người, gật đầu chậm rãi, đặt chiếc cốc giấy sang một bên.
"Vâng, tôi hiểu rồi. Ngài muốn biết điều gì?"
"Hmm."
Khi ánh mắt nghi ngờ biến mất, Song Jo-heon hài lòng gật đầu.
"Tôi muốn biết thêm về việc J trở lại..."
Ánh mắt sắc bén của ông chuyển sang màn hình.
"Anh ta thực sự tự mình nói thế sao? Có ai thực sự thấy anh ta còn sống không?"
"Phải, theo lời của Đội trưởng Jung Bin. Nhưng ngay cả anh ấy cũng không gặp trực tiếp; anh ấy nghe từ Hong Ye-seong. Có vẻ Hong Ye-seong là người đã gặp J..."
"Jung Bin hiện đang ở đâu?"
"Đang hồi phục tại Hội Seowon."
"Tôi có thể gặp riêng Hong Ye-seong không?"
"Chuyện đó hơi khó..."
Trước khi thợ săn kịp nói hết câu, Song Jo-heon lại xoa nhẹ cán gậy. Đôi mắt thợ săn trở nên đờ đẫn. Anh nuốt khan rồi mở miệng lần nữa,
"Cũng có thể..."
BANG—!!
"Á!"
Tiếng nổ lớn vang qua loa, khiến thợ săn hét lên theo phản xạ. Anh vội kiểm tra màn hình.
Mọi thứ vẫn như cũ, trừ một màn hình. Đó là phòng thẩm vấn nơi Lee Sa-young bị giam.
Hắn đã đá chiếc bàn kim loại vào góc phòng và giờ đang điềm tĩnh bắt chéo chân. Chính giữa bàn bị móp lại. Thợ săn ôm đầu.
"Vừa mới nghĩ được yên tĩnh chút..."
Song Jo-heon chậc lưỡi.
"Lại là Lee Sa-young. Cậu vất vả thật đấy."
Thợ săn, vẫn ôm đầu, đứng dậy với khuôn mặt u ám và lấy một chiếc mặt nạ chống độc.
"Xin lỗi, Thợ Săn Song Jo-heon. Tôi phải đi ngay."
"Cứ đi đi. Tốt hơn là ngăn chặn trước khi tệ hơn."
"Vâng, vâng. Cảm ơn ngài đã thông cảm!"
Cúi đầu nhanh chóng, thợ săn vội lao ra khỏi phòng giám sát. Còn lại một mình, Song Jo-heon dùng gậy đẩy ghế ra và đứng trước màn hình. Ông nắm chặt cán gậy, nhìn chăm chăm vào màn hình không chút nụ cười.