[Novel] Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Chương 115
"Xin lỗi, có ai ở trong không?"
Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang vọng khắp quán canh giải rượu yên ắng, kèm theo một tiếng thì thầm nhỏ nhưng rõ ràng.
"Đang ngủ sao..."
Chỉ nghe giọng nói thôi, Cha Eui-jae cũng biết ai đang ở ngoài. Là Yoon Ga-eul, người từng cho cậu thấy thế giới bên trong các mảnh vỡ. Nếu không phải tình cảnh này, cô ấy chắc chắn sẽ là một vị khách đáng mừng... Cha Eui-jae liếc nhìn về góc phòng, nơi Hong Ye-seong đang nằm sát sàn, ngóc đầu lên và lắng nghe chằm chằm, trông giống như một con thằn lằn đang canh chừng xung quanh.
"Trong mọi lúc, sao cậu ta lại phải có mặt ở đây..."
Cha Eui-jae nhìn Hong Ye-seong và im lặng mấp máy môi.
"Cậu có quen cô ấy không?"
Hong Ye-seong gật đầu nghiêm túc với vẻ mặt trầm trọng. Cha Eui-jae cố nén tiếng thở dài, bặm môi lại. Thật phiền phức, chẳng lẽ các thợ săn có lịch ăn chung định kỳ hay sao?
"Sao bọn họ đều quen biết nhau hết vậy, trời ạ."
Một tiếng gõ khác ngập ngừng vang lên. Cốc cốc. Hong Ye-seong, người đã rướn cổ ra để nghe, hạ giọng hỏi.
"Không có vẻ như họ đang tìm tôi. Cậu có quen người đó không, Thư ký?"
"..."
"Nói đi, cậu biết mà."
"Bí mật."
"Ôi, không công bằng gì cả. Né tránh câu hỏi à."
Hong Ye-seong rì rầm, như thể đang biểu tình phản đối. Cha Eui-jae khẽ ra dấu ngón tay về phía cửa như thể muốn khoe khoang gì đó.
"Tôi mở cửa được không?"
Hong Ye-seong càng ép mình sát xuống sàn, dường như để trốn tránh, nhưng bộ đồ leo núi xanh sáng của cậu, ướt mưa và làm cậu trở nên khá nổi bật. (xanh neon)
"Biết đâu họ đến tìm tôi theo tin từ bộ phận giám sát. Để tôi nghĩ chút đã."
"Nhưng cậu vừa nói không có vẻ họ tìm cậu mà."
"Lúc nào cũng phải đề phòng mọi khả năng."
Nghĩ lại thì, chẳng phải tên này có một nơi trú ẩn bí mật với căn nhà ngói lớn và kiệu rước sao? Sao không trốn ở đó mà lại bò dưới đất như thế này? Cha Eui-jae khoanh tay và hỏi.
"Cậu không thể về nơi đã bắt cóc tôi đến sao? Căn nhà ngói đó ấy."
"Lúc này thì không. Chỗ đó cần thời gian phục hồi sau mỗi lần sử dụng."
Hong Ye-seong kéo một tấm bạc màu bạc ra, phủ lên người như cái mền, bỏ qua ánh mắt thắc mắc của Cha Eui-jae. Ngạc nhiên thay, phần sàn bị tấm bạc phủ lên liền giống như bề mặt sàn. Chỉ để lộ cái đầu, Hong Ye-seong ra hiệu cho Cha Eui-jae mau ra mở cửa. Cha Eui-jae chậm rãi tiến về phía cửa.
Click. Cánh cửa mở ra, và Yoon Ga-eul, người đã đi qua đi lại ngoài cửa, ngước lên nhìn cậu. Cô cúi đầu chào.
"Chào anh..."
"Chờ chút."
Cha Eui-jae nhanh chóng ngắt lời và đặt ngón tay lên môi. Yoon Ga-eul lập tức im lặng. Trong khi đó, với tay kia, Cha Eui-jae gõ nhanh một dòng tin nhắn trên ứng dụng ghi chú trên điện thoại.
[Có người khác ở đây. Cứ gọi tôi là Thư ký Kim của Hội Pado nhé.]
Yoon Ga-eul liếc nhanh qua tin nhắn rồi hắng giọng.
"Ahem, em... Tôi đến vào giờ khá muộn. Xin lỗi, Thư ký Kim."
Yoon Ga-eul liếc nhìn lên Cha Eui-jae như để hỏi xem cô có làm đúng không. cậu gật nhẹ và hỏi tiếp.
"Không sao đâu. Cô đến vào giờ này có việc gì vậy?"
"À..."
Yoon Ga-eul ngập ngừng, rồi bắt đầu gõ gì đó trên điện thoại để cho cậu xem.
[Em đến để báo tin quan trọng. Em chỉ có thời gian rảnh hôm nay thôi.]
Cô ấy đến vào giờ khuya như vậy, chắc hẳn là chuyện không đơn giản... Cha Eui-jae gật đầu. Yoon Ga-eul tiếp tục viết.
[Từ vài tháng trước, một số Vết Nứt bắt đầu xuất hiện với cảnh quan thay đổi đột ngột. Không phải sự thay đổi tự nhiên, mà hoàn toàn là hình thái khác. Nhưng theo những gì em nghe... hình dạng thay đổi này rất giống với thế giới bên trong các mảnh vỡ. Bị phủ bởi tro trắng, và có những quái vật trắng lạ xuất hiện.]
Thế giới bên trong các mảnh vỡ. Thế giới hậu tận thế ấy là một không gian quen thuộc với lớp tro trắng phủ đầy. Tất nhiên, nó cũng tương tự như Vết nứt ở biển Tây mà cậu vẫn hay vượt qua. Cha Eui-jae siết chặt nắm đấm.
[Hội trưởng Nam Woo-jin gọi đó là sự xâm thực của Vết Nứt. Anh ấy nói nó giống như bị một không gian hoàn toàn khác xâm lấn. Chỉ một số thợ săn biết về hậu tận thế, và do sự xâm thực không diễn ra thường xuyên, nên việc điều tra cũng đang được tiến hành bí mật. Em được giao nhiệm vụ so sánh thế giới bên trong các mảnh vỡ với các Vết Nứt bị xâm thực. Khi em so sánh những gì em thấy với thế giới này...]
Yoon Ga-eul đẩy nhẹ cặp kính.
[Như anh biết, thế giới bên trong các mảnh vỡ và thế giới này tuy giống nhưng khác nhau. Nhưng em nhận ra có một điểm mà hai thế giới bắt đầu rẽ lối rõ rệt.]