[Novel] Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 127: Đôi hỗ trợ

ps: Chính thức đổi cậu thành anh.  

--------

Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính dán tấm sticker đỏ đã phai màu, quảng cáo quán canh giải rượu. Hôm nay, quán canh yên tĩnh lạ thường vào giờ chuẩn bị nguyên liệu. Park Ha-eun đang ở nhà bạn, không có nguyên liệu nào thiếu, và thịt thì đang hầm đều đặn.

Vì vậy, Cha Eui-jae ngồi một mình ở quầy, thong thả lật từng trang báo giấy, điều mà đã lâu rồi anh không làm. Sự ấm áp dễ chịu của ánh nắng, những đoạn quảng cáo quen thuộc từ chiếc TV ống nâu, và cảm giác sột soạt của giấy dưới đầu ngón tay— tất cả đều quen thuộc và gợi nhớ, như trước Ngày Vết Nứt.

'...'

Cha Eui-jae dùng nắm tay xoa thái dương rồi nghiêng đầu.

Có phải vì lý do đó mà các thợ săn thường đến đây không? Để hồi tưởng rằng đã từng có những ngày bình thường, dù thế giới và bản thân họ giờ đã khác?

'Ừm, có lẽ chỉ vì canh giải rượu ở đây rẻ thôi...'

Cha Eui-jae gạt bỏ những suy nghĩ bâng quơ vừa hiện lên sau một thời gian dài. Anh quyết định rằng tận hưởng buổi chiều yên tĩnh và hiếm hoi này sẽ hợp lý hơn là để cảm xúc chi phối.

'Nhưng đúng là đã lâu thật.'

Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ? Cái ngày mà anh bị cuốn vào thế giới của các thợ săn. Trong tâm trí, anh hiện lên một gương mặt xinh đẹp, rạng rỡ với nụ cười nhếch mép đầy kiêu ngạo. Nghĩ đến khuôn mặt của Lee Sa-young, người có khí chất mạnh mẽ như bông hồng đỏ rực, Cha Eui-jae thở dài.

'Tất cả đều là tại Lee Sa-young.'

Ngay từ giây phút gặp gỡ, anh lẽ ra nên biết rằng cuộc sống yên bình của mình đã vượt qua con sông Samdocheon. Cha Eui-jae l.i.ế.m môi, gấp tờ báo lại và đứng lên, vươn vai.

Nhưng cũng nhờ Lee Sa-young, anh mới nhận ra điều mình thực sự mong muốn. Cầm cây chổi lên, Cha Eui-jae xòe bàn tay ra. Những đường vân vàng mờ ảo lóe lên trên da.

Cha Eui-jae muốn bảo vệ mọi người. Anh không bao giờ muốn cảm giác bất lực khi mất đi người quan trọng một lần nào nữa. Tại sao đến giờ anh mới nhận ra sự thật đơn giản và hiển nhiên này?

Như thể ai đó đã bịt mắt anh lại...

Keng, cái hót rác anh vấp phải lật nhào. Giật mình, Cha Eui-jae siết chặt cây chổi và lại thở dài. Đúng lúc đó, TV đang chiếu một đoạn quảng cáo dịch vụ công cộng về đường dây nóng của từng quốc gia trong trường hợp có tấn công khí gas.

Mọi thứ đều liên quan đến Lee Sa-young. Liếc nhìn chiếc mặt nạ phòng độc, Cha Eui-jae bắt đầu quét dọn.

Dù đã đánh bại golem cấp S+ chỉ bằng một cú đ.ấ.m và tiết lộ mình chính là J, nhưng cuộc sống yên bình hàng ngày của Cha Eui-jae chẳng thay đổi là bao.

Anh vẫn mở quán, xem Lee Sa-young trên TV, chăm sóc Park Ha-eun, lo sức khỏe cho bà, lại xem Lee Sa-young trên TV, rồi đóng cửa quán. Canh giải rượu vẫn bán chạy, khách hàng vẫn giống hệt như trước, với cùng thái độ cũ. Đến mức gần như rợn người.

--------

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi Cha Eui-jae tuyên bố sẽ làm hai công việc, nhưng cuộc sống của anh vẫn yên tĩnh. Thực tế, còn yên tĩnh hơn bình thường. Lee Sa-young, Yoon Ga-eul, Hong Ye-seong, và Jung Bin đều không thấy đâu.

Anh nghĩ rằng họ chắc bận rộn với chuyện riêng. Cục Quản lý Thợ Săn hẳn đang đeo bám họ quyết liệt. Chắc họ tự xoay xở được.

Rồi một ngày, tin tức mới đến quán canh. Dưới hình dạng một người.

"Chào quý khách."

Hôm nay, Kỳ Tích Nhỏ Seo Min-gi bất ngờ xuất hiện, đứng cứng đơ ở cửa, trong bộ đồ vest đen và kính râm.

Phải rồi, cuối cùng thì kẻ phá hủy sự yên tĩnh của hôm nay cũng đến. Cha Eui-jae không bất ngờ, mở cửa đón tiếp. Seo Min-gi, người đã canh thời gian ghé qua đúng lúc chuẩn bị nguyên liệu, đưa ra một túi giấy nặng.

"Đây là quà."

"Sao lại tặng quà đột ngột vậy?"

"À, tôi vừa đi công tác Daejeon về. Nhân tiện, mua chút quà cho anh. Là bánh mì đấy."

"Daejeon?"

"Phải, Hong Ye-seong từng bảo muốn ăn soboro chiên của một tiệm bánh ở Daejeon, nên tôi nghĩ chắc cậu ấy đã ghé qua sau khi bỏ trốn. Bánh ngon lắm."

Cha Eui-jae nhớ lại tin nhắn đã đến điện thoại của Choi Go-yo. Tin nhắn từ Seo Min-gi sau khi Hong Ye-seong trốn thoát, và Choi Go-yo lao ra ngoài ngay khi nhìn thấy.

Chắc hẳn họ đã lập một đội truy tìm để tìm Hong Ye-seong. Trong khi kẻ bỏ trốn thì nhẩn nha ăn trứng luộc!

Cha Eui-jae định thương cảm cho Seo Min-gi vì phải chịu cực nhọc như vậy, nhưng nhìn hai má tròn trịa hơn và sắc mặt khỏe mạnh của cậu ấy...

'Có vẻ như cậu ấy ăn uống ngon lành và vui chơi thoải mái nhỉ?'

Trông chẳng khác gì một chuyến du lịch hơn là công tác. À thì, ông chủ chuyên quyền hẳn cũng bận rộn, nên cậu ấy nên được hưởng thụ chút chứ sao. Cha Eui-jae gạt lo lắng và cảm thông sang một bên. Seo Min-gi, trông đầy sức sống hơn bao giờ hết, đặt túi bánh lên bàn và nói với vẻ nghiêm túc.

"Có nhiều loại bánh ngon lắm, nhưng vì là quà nên tôi mua một bộ set. Nếu có loại bánh nào anh thấy ngon hoặc muốn ăn, bảo tôi, tôi sẽ mua cho."

Bạn cần đăng nhập để bình luận