[Novel] Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Chương 113: Một viên đá ma thuật
Tiêu đề: [Ẩn danh] Sẽ xóa sau 10 phút
Yae-syeong đã làm mấy trò phá hoại đúng y như bản chất Yae-syeong
Và rồi buổi đấu giá bị dừng nửa chừng.
Trong lúc đó, 240 đã làm gãy vai của Gyu-Gyu.
240 bị Jung Bin trói lại.
Sau đó, thằng em tôi họ bị Ong Bắp Cày đập đến ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy thì thấy Ong Bắp Cà đang kiểm điểm bằng kiếm, nên suýt nữa lại ngất lần nữa.
Matthew phát gạo nếp nướng và bảo mọi người về nhà.
Thế là họ về nhà.
Hết chuyện.
Tin hay không thì tùy bạn.
Bình luận (34)
—Đây là Triển lãm Nghệ Nhân hay đấu trường vậy?
—Mỗi đoạn đều khó tin thật đấy.
—Nếu định bịa chuyện, ít ra cũng bịa cho có tâm chứ—
—Lạ lùng thay, chi tiết lại rất sống động...
—Nếu có người bị gãy vai thì không phải sẽ có báo cáo sao? Thật là bất an...
⤷Bạn thuộc đội thư ký à? 240 vẫn chưa đi làm à? Tôi có chuyện cần báo cáo.
⤷Không, link.. Hướng dẫn gửi qua email, anh ta vẫn chưa đến làm.
Cha Eui-jae chậm rãi đọc các bài viết, nhưng thay vì cảm thấy yên tâm, sự nghi ngờ của cậu chỉ càng gia tăng. Nếu Lee Sa-young không đi làm và chỉ gửi email, thì có khả năng Bae Won-woo đang xử lý công việc dưới danh nghĩa của Lee Sa-young.
Đúng lúc Cha Eui-jae đang cắn môi, chuẩn bị tìm đọc thêm các bài viết khác, Choi Go-yo, người đang huýt sáo và vẽ trên máy tính bảng, bất chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cha Eui-jae cũng hơi ngẩng lên theo.
+82 [CH.1]《Một loa phát thanh đã được sử dụng.》
+82[CH.1]《Đang viết tin nhắn loa phát thanh...》
Biểu tượng loa đỏ xuất hiện ở góc phải màn hình. Nhưng Cha Eui-jae cố tình cúi đầu và mắt dán vào điện thoại. Đây là loa từ kênh Thợ săn mà hắn đã khóa lại sau buổi Triển lãm Nghệ Nhân. Cha Eui-jae liếc mắt về phía Choi Go-yo, kẻ có lẽ cũng đang nhìn chằm chằm với cái miệng há hốc.
Ngay sau đó, những chữ lớn màu đỏ sáng và viền trắng gọn gàng đột ngột hiện ra trước mắt.
+82 [CH.1]《 Jung Bin đã sử dụng loa phát thanh.》
? [4] Jung Bin: Xin duy trì an ninh kênh. Hong Ye-seong-ssi, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm, chỉ cần xác nhận rằng cậu còn sống. Nếu còn sống, chỉ cần thả một dấu chấm ^^
Anh ta sử dụng một chiếc loa quý giá chỉ để xác nhận Hong Ye-seong còn sống sao? Cha Eui-jae, nhìn chằm chằm vào dòng chữ, nhanh chóng tính toán trong đầu.
Chắc chắn rằng người kia đã bị quấn như kimbap và đưa đi bởi các đặc vụ thức tỉnh. Cậu ấy đã nói rằng sẽ bị quay trở lại núi, phải không? Mặc dù cậu bị phân tâm bởi Lee Sa-young, những tiếng kêu tuyệt vọng của Hong Ye-seong vẫn còn in sâu trong trí nhớ. Choi Go-yo lẩm bẩm.
"Điên thật... Liệu có phải anh ta bị bắt cóc không? Nếu thật sự bị bắt cóc, cả nước sẽ rối loạn. Nghiêm trọng đấy."
Cha Eui-jae muốn bịt miệng Choi Go-yo lại ngay. Mỗi lời nói của cậu ta thường trở thành những dấu hiệu không thể tránh khỏi. Nhưng trước khi cậu có thể ngăn lại, Choi Go-yo đã tự gây thêm một vấn đề khác.
"Hay anh ta bỏ đi vì muốn ăn thịt? Đã kiểm tra các tiệm gà nào chưa?"
Ngay sau đó, ba tin nhắn lần lượt hiện lên trên điện thoại của Choi Go-yo. Cha Eui-jae vô tình liếc qua các thông báo. Vì cậu đang cầm điện thoại nên nội dung hiện ra ngay lập tức.
Seo Min-gi: Hong Ye-seong đã trốn thoát trong khi được chuyển đến Bukhansan, tung tích hiện chưa rõ.
Seo Min-gi: Hầu hết nhân lực của Cục Quản lý Người Thức tỉnh đang được điều động để tìm kiếm và bảo vệ Hong Ye-seong.
Seo Min-gi: Vui lòng liên hệ với Người Mở Cửa Lãng Mạn.
"Chết tiệt."
[Kích hoạt năng lực Gương mặt Thản nhiên (B)]
Nhờ khả năng Gương mặt Thản nhiên đáng tin cậy, Cha Eui-jae giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh và giọng nói bình thản khi trả lại điện thoại như thể hắn chưa thấy gì cả.
(Thông báo Hong Ye-seong phát trên kênh 1 hệ thống, và với mọi người thì thợ săn Cha Eui-jae cấp D không có quyền hạn thấy tin này)
"Cảm ơn đã cho tôi xem. Nhưng cậu vừa nhận được tin nhắn kìa."
"Tin nhắn? Gì vậy?"
Mặt Choi Go-yo đổi màu vài lần khi đọc tin nhắn của Seo Min-gi. Hắn tái nhợt, rồi đỏ mặt, rồi xanh lè. Hắn bật dậy và vội vàng thu xếp đồ đạc.
"Xin lỗi! Tôi phải đi ngay."
"Đã vội vậy sao? Ít nhất hãy ăn một bát canh giải rượu trước khi đi chứ."
"Không, không. Có việc gấp cần xử lý."
"Việc gì gấp vậy?"
"Tôi... ừm, không thể nói được. Là bí mật quốc gia."
"Bí mật quốc gia?"
"...Thật sự không thể nói được! Lần tới tôi sẽ quay lại với Phó hội trưởng!"
Choi Go-yo lao ra khỏi nhà hàng canh giải rượu như một viên đạn. Lúc đó nhà hàng mới lấy lại sự yên tĩnh. Tin nhắn từ loa phát thanh của Jung Bin vẫn còn hiển thị nổi bật trước mắt cậu.
"Không thể nào..."
Có quá nhiều điều đang hiện lên trong đầu về lý do tại sao Hong Ye-seong đột ngột trốn thoát. Nhưng Cha Eui-jae quyết định,