MẪU THÂN QUÁ MỨC CẤP TIẾN CỦA TA

9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫu thân lạnh lùng nói:  

"Trương đại nhân, xin mời quay về. Hòa ly thư đã có ấn triện nha môn, không thể thay đổi. Từ nay về sau, đường ai nấy đi, sông ai nấy lội."

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Phụ thân không cam lòng, định tiến lên kéo tay mẫu thân, nhưng bị A Đại đẩy bật ra.

 

A Đại thân hình cao lớn, khí lực hơn người, từng tay không giếc chếc mãnh hổ, phụ thân kiểu thư sinh như thế, dĩ nhiên bị đẩy lăn cả ra sau.

 

Phụ thân vừa thẹn vừa giận, hét lên:  

"Thẩm thị! Ngươi là đàn bà từng sinh con rồi, ngoài ta ra, còn ai thèm lấy ngươi? Ngươi nhất định sẽ hối hận! Đến lúc đó đừng có đến cầu xin ta!"

 

Phụ thân bỏ đi.

 

Người của mẫu thân nhanh chóng đến báo tin.

 

Thì ra, để bù đắp vào khoản chi quá lớn cho hôn lễ, phụ thân đã động đến của hồi môn của Tôn thị.

 

Tôn thị vì thế mà tức giận, sắc mặt lạnh tanh, khiến phụ thân bị mắng cho một trận, mất cả mặt mũi.

 

Chính vì vậy, ông ta mới mượn rượu giải sầu rồi tới tìm mẫu thân.

 

Hồi xưa, mẫu thân từng hết lòng hết dạ với ông ta.

 

Phụ thân cứ nghĩ rằng nữ tử trong thiên hạ ai cũng sẽ si mê ông ta như mẫu thân từng làm.

 

Nhưng sự thật phũ phàng khiến ông ta không chịu nổi.

 

Người thân cận của mẫu thân âm thầm bám theo phụ thân, chẳng bao lâu sau đã quay về bẩm báo:  

"Chủ tử, Trương đại nhân không về thẳng phủ, mà ghé vào kỹ viện."

 

Mẫu thân khẽ cười lạnh:  

"Tôn thị đang có thai, không tiện hầu hạ. Mới cưới về chưa lâu, cũng chẳng thể lập tức cho thiếp thất vào cửa. Kẻ phụ tình đó chỉ còn cách ra ngoài giải quyết thôi."

 

Mẫu thân nói chuyện chẳng bao giờ né tránh ta.

 

Trong mắt người, ta càng sớm nhìn rõ chân tướng thế gian, thì càng tránh được kết cục bi thảm của nữ chính truyện ngược.

 

Mẫu thân bảo:  

"Trong mắt người ngoài, là ta thua Tôn thị. Nhưng thực ra… nàng ta chỉ là người thay ta hứng họa thôi."

 

Ta hỏi:  

"Vậy mẫu thân, rốt cuộc phụ thân thật lòng thích ai?"

 

Mẫu thân phì cười:  

"Con gái ngốc của ta, làm gì có thật lòng? ‘Tình yêu’ chẳng qua là thứ nữ nhân tự tưởng tượng ra, một giấc mộng đẹp hư ảo, đến lúc sẽ tan. Có người tan sớm, có người tan muộn, nhưng cuối cùng đều vỡ mộng cả."

 

Nói rồi, dường như mẫu thân nghĩ đến điều gì, chậm rãi nói thêm:  

"Cũng có vài nữ nhân, cả đời cũng không chịu tỉnh mộng."

 

11

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/9.html.]

Tiệm phấn son của mẫu thân ngày càng đông khách.

 

Không ít quý phu nhân trong kinh thành nghe danh mà đến.

 

Mỗi lần đi buôn bán, mẫu thân đều mang ta theo bên cạnh.

 

Người luôn nói: “Những thứ trong sách vở, sao bằng được tận mắt chứng kiến, tận tay trải nghiệm.”

 

Hơn nữa, mẫu thân còn nói, trong tiệm chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.

 

Quả nhiên, ngày đó chẳng bao lâu đã đến.

 

Mẫu thân bảo: “Cây to thì đón gió. Trước khi nổi danh ở kinh thành, ắt sẽ gặp vài lần vu khống, ức hiếp.”

 

Người còn nói: “Không cần sợ mấy trò khiêu khích. Phải biết mượn thế phản kích, lấy yếu thắng mạnh.”

 

“Trốn tránh chẳng giải quyết được gì. Điều chúng ta cần làm là dùng rắc rối người ta mang đến, để tạo tiếng vang cho mình.”

 

Sáng sớm tinh mơ, trên phố Chu Tước người qua kẻ lại tấp nập, một phụ nhân đứng trước cửa tiệm chửi mắng om sòm.

 

“Đồ trời đánh! Gian thương đây mà! Phấn son của Trân Bảo Đường này hại người đấy! Không thể dùng được!”

 

“Ai đến đòi công bằng cho ta đây?! Mặt ta bị Thẩm thị hủy hoại, sau này biết sống sao đây? Chi bằng đập đầu chếc cho rồi!”

 

“Phấn độc! Không dùng được đâu!”

 

“Thẩm thị chính là gian thương!”

 

Trong đám đông, có kẻ đúng lúc phụ họa theo: “Nghe nói Thẩm thị vốn chẳng phải người đoan chính. Nhà có tí tiền bẩn mà dám ép Trương đại nhân cưới mình. Còn hay ghen, sau khi bị bỏ liền làm ầm ĩ cả nhà họ Trương lên.”

 

Liên tiếp có người đứng ra nói xấu mẫu thân, cứ như thể người đã phạm phải tội tày trời.

 

Ta giận không chịu được, muốn lao ra cãi lại, nhưng mẫu thân đặt tay lên vai ta, mỉm cười: “Chiêu Chiêu, phải bình tĩnh.”

 

Đợi đến khi đám đông vây quanh ngày càng nhiều, miệng lưỡi đều nghiêng về phía bất lợi, mẫu thân mới dắt ta bước ra khỏi tiệm.

 

Hôm nay mẫu thân ăn vận lộng lẫy, vừa xuất hiện đã mang khí chất phú quý, khiến ai nấy đều phải im lặng.

 

Người ra hiệu cho A Đại đánh trống nổi chiêng, lập tức làm cả con phố im bặt.

 

Ánh mắt mẫu thân lướt một vòng quanh đám đông, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ gây chuyện:  

“Đại thẩm, ý bà là—dùng phấn son của tiệm ta, khiến bà bị hủy dung?”

 

Người phụ nữ kia lập tức quát lên:  

“Đúng thế! Thẩm thị, ngươi hủy mặt ta, ta sẽ không tha cho ngươi! Loại gian thương như ngươi, nên cút khỏi kinh thành! Từ xưa buôn bán là việc nam nhân làm, ngươi là nữ nhân thì dựa vào đâu?!”

 

Mẫu thân chỉ lắc đầu cười nhạt, rồi bảo người mang ra một hộp phấn mới tinh, đích thân bôi lên mặt ta trước mặt mọi người.

 

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn lại.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận