MẪU THÂN QUÁ MỨC CẤP TIẾN CỦA TA

12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SyzPnJ9f

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫu thân cười lạnh:  

“Trương đại nhân, ngài quên mất hoà ly thư rồi sao? Trên đó viết rõ ràng, Chiêu Chiêu do ta nuôi dưỡng.”

 

Lúc trước, ông ta chỉ một mực muốn đuổi mẹ con ta đi, đâu có nghĩ đến hậu quả sau này.

 

Giờ thì hối hận cũng muộn rồi.

 

Mẫu thân lại nói:  

“Kinh Triệu Doãn là nghĩa cữu của Chiêu Chiêu, Trương đại nhân thật sự muốn cướp người? Ca ca của phu nhân Kinh Triệu Doãn chính là Ngự sử đại nhân đó. Chẳng lẽ Trương đại nhân muốn bị dâng sớ hạch tội?”

 

Phụ thân tỉnh rượu hơn nửa, gần như chật vật bỏ đi.

 

Nhưng mẫu thân không vì thế mà chủ quan. Người dặn ta:  

“Sĩ, nông, công, thương, dân không đấu được với quan. Có tiền mà không có quyền, cũng chỉ là uổng phí. Nương từng dặn con, đừng nhặt nam nhân ven đường mang về. Nhưng…”

 

Ta nghiêng đầu:  

“Nương đổi ý rồi sao?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Nương thì có thể nhặt. Nương trăm độc bất xâm, chẳng ai dám lừa được tim ta đâu.”

 

Vậy nên, vài hôm sau, mẫu thân dắt ta đến vùng ngoại ô.

 

Mẫu thân đoán việc như thần, cứ như đã biết trước hôm nay sẽ có mưa to, và trên quan đạo nhất định sẽ xuất hiện một tên "dã nam nhân" đang hôn mê bất tỉnh…

 

14

 

Tên dã nam nhân trên người đầy thương tích.  

Thế nhưng, sau khi được lau rửa sạch sẽ, khuôn mặt ấy quả thực tuấn tú đến ngẩn người.

 

Mẫu thân nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, vừa ngắm vừa lẩm bẩm:  

“Dáng dấp này đúng là không tệ chút nào.”

 

Người đích thân chăm sóc hắn.

 

Lúc nam nhân ấy tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy một cảnh tượng thế này—

 

Một mỹ nhân đang dựa khuỷu tay, thiêm thiếp ngủ bên mép giường.  

Tay áo trượt khỏi cổ tay trắng như tuyết, để lộ làn da mịn màng nõn nà.

 

Khoảng cách gần đến mức, chỉ cần hơi nghiêng đầu là nhan sắc của nàng đã hiện rõ mồn một trong tầm mắt hắn.

 

Có điều, gã chưa kịp chiêm ngưỡng sắc đẹp bao lâu thì…

 

Mẫu thân liền “tặng” cho hắn một món “đại lễ”.

 

Nam nhân bừng tỉnh, cuối cùng cũng nhận ra—mình đã bị… cởi sạch.

 

Thấy mẫu thân vấn tóc kiểu phụ nhân đã lập gia đình, gã khẽ ho nhẹ một tiếng, cố lấy lại khí thế:  

“Khụ khụ… Vị phu nhân này… Xin hỏi trẫm…ta đang ở đâu vậy?”

 

Mẫu thân làm bộ như vừa bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là lo lắng hỏi han:  

“Lang quân, chàng tỉnh rồi à? Trên người chàng thương tích đầy mình, ta đã bôi thuốc từng chỗ một. Giờ cảm thấy thế nào? Ta dùng loại kim sang dược tốt nhất, đảm bảo chàng sẽ chóng hồi phục.”

 

Người ân cần vươn tay ra thăm trán hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/12.html.]

 

Nam nhân hơi sững lại, sắc mặt tái nhợt bỗng đỏ lên mấy phần.

 

Mẫu thân còn tự tay đút thuốc cho hắn, tiện thể kể đôi chút về thân phận của mình:  

“Nếu lang quân không chê, thì ở lại đây dưỡng thương cho khỏe.”  

“À phải rồi, lang quân còn người thân thích nào không? Nếu cần giúp gì, cứ nói thẳng. Ta tuy là phụ nhân đã hòa ly, nhưng cũng là người trọng nghĩa khí.”

 

Nam nhân kia khí độ bất phàm, cảm ơn vài câu rồi không nói gì thêm.  

Rõ ràng là người rất thận trọng.

 

Vài ngày sau, hắn đã hồi phục không ít.

 

Mẫu thân liền cố ý cho người tung tin đến tai phụ thân—rằng người đưa một nam tử trẻ tuổi tuấn tú về nhà.

 

Phụ thân cứ tưởng mẫu thân cả đời cũng chẳng rời nổi mình, tính chiếm hữu ích kỷ bùng lên, nhất định không cho người tái giá.  

Nếu người thật sự có nam nhân khác, thì toàn bộ tài sản dưới tên người… cũng chẳng còn dính dáng gì đến phụ thân nữa.

 

Quả nhiên, phụ thân nổi giận đùng đùng kéo đến gây chuyện.

 

Mẫu thân cố ý cho lui hết hộ viện, để mặc cho ông ta vào nhà quậy phá.

 

“Thẩm thị! Ngươi là loại nữ nhân không giữ đạo làm vợ! Khi xưa ta và ngươi rõ ràng chỉ là giả hòa ly, ta còn chưa chếc mà ngươi dám lén lút nuôi nam nhân?!”

 

“Gọi hắn ra đây! Ta muốn xem là kẻ nào gan to bằng trời như vậy!”

Mẫu thân cố gắng ngăn cản, nhưng phụ thân thô bạo đẩy người ngã nhào xuống đất.

 

Người làm ra vẻ yếu ớt, nằm rạp dưới sàn:  

“Trương đại nhân, có gì thì cứ nhằm vào ta, đừng làm hại người vô tội! Lang quân chỉ là một kẻ qua đường bị thương, đừng phát điên nữa!”

 

Phụ thân đã hoàn toàn mất lý trí.

 

Tôn thị tuy là tiểu thư quan gia, nhưng nhan sắc chẳng có gì nổi bật.  

Cuối cùng ông ta chẳng có được con trai như ý, còn mất cả thê tử lẫn danh tiếng, trong lòng đương nhiên nghẹn khuất.

 

Trong mắt phụ thân, mẫu thân từ trước đến nay vẫn chỉ là vật sở hữu của ông ta, chỉ thuộc về một mình ông ta.

 

Nhưng—ngay khi phụ thân xông vào phòng, nhìn rõ khuôn mặt của nam nhân kia…

 

Thân thể phụ thân run lên, lảo đảo quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy:

 

“Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng?!”

 

15

 

Chân tướng phơi bày, phụ thân ta sợ đến tái mét cả mặt.

 

Mẫu thân làm ra vẻ chẳng biết gì, mơ mơ màng màng nhận lấy miếng ngọc bội do hoàng đế đích thân ban tặng.

 

Nhiều thị vệ thân cận của hoàng thượng lập tức bao vây phủ đệ.

 

Trước khi rời đi, hoàng đế nhìn mẫu thân với thái độ dịu dàng hiếm thấy, nói:

 

“Thẩm thị, khanh có công cứu giá, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi. Với miếng ngọc bội này, trẫm có thể chấp thuận cho khanh một thỉnh cầu.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận