Hơn nữa...
Nhị tiểu thư quả thực là thiếp, lời trên cờ phướn không hề sai.
Nhưng khi Tôn đại nhân đích thân ra đón, sắc mặt lại đen như đáy nồi, cứ như vừa nuốt phải một bãi phân chó.
Tôn đại nhân giận dữ quát:
"Hừ! Thẩm thị… ngươi cũng thật là lớn mặt!"
Mẫu thân mỉm cười duyên dáng, nhẹ giọng đáp:
"Phải đó, vì muốn toàn thành đều biết chuyện vui này, hôm nay ta cố ý đi vòng qua phố Chu Tước, đảm bảo không người nào là không hay, chẳng ai là không biết."
Mắt Tôn đại nhân trợn trừng, tay run run chỉ về phía mẫu thân:
"Ngươi, ngươi…"
Ông ta suýt thì ngất ngay tại chỗ.
05
Mẫu thân lại dẫn ta quay về phố Chu Tước, đội ngũ rầm rộ như trước, còn bỏ ra số bạc lớn để đặt vài bàn tiệc rượu, cho đám tùy tùng ăn uống thỏa thích.
Năm tên hộ viện là người mẫu thân mua về từ Quỷ thị, tự nhiên chỉ trung thành với mình người.
Mà từ hôm nay trở đi, thái độ của các hạ nhân trong phủ đối với mẫu thân cũng rõ ràng thay đổi.
Mẫu thân ôm ta, cười như gió xuân phơi phới, đôi gò má ửng hồng như phủ sắc đào. Ai không biết, còn tưởng trong phủ có chuyện vui lớn. Người nói:
"Chiêu Chiêu à, làm người cũng là một môn học. Cầm của người thì tay ngắn, ăn của người thì miệng mềm. Muốn nhận, trước phải biết cho đi。"
Ta ngơ ngác gật đầu.
Ý của mẫu thân là: nếu muốn người khác báo đáp, thì trước tiên phải biết đưa cho họ chút lợi ích.
Trời dần ngả hoàng hôn. Mẫu thân ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, rồi khoác lên mình một chiếc y sam mỏng manh màu phấn nước, tóc dài buông xõa, mày liễu điểm nhẹ, dáng vẻ động lòng người.
Ta ngẩn ngơ nhìn, buột miệng:
"Nương thật xinh đẹp…"
Trước đây sao ta lại không nhận ra nhỉ?
Mẫu thân mỉm cười duyên dáng:
"Tâm không vướng nam nhân, tự khắc dung mạo như hoa."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Quả thật, mẫu thân giờ đây không còn si mê phụ thân nữa, khí chất cũng khác hẳn.
Bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng gấp gáp của gia nhân:
"Lão gia, lão gia… phu nhân đang tắm đó ạ!"
"Tránh ra!"
Phụ thân giận dữ xông đến.
Nếu là trước kia, mẫu thân hẳn sẽ tìm trăm phương ngàn kế để lấy lòng ông ta.
Chỉ để giữ chân phụ thân trong phòng, người thậm chí còn không tiếc dâng cả bạc.
Phụ thân tuy đã làm quan, nhưng vốn xuất thân bần hàn, cần mẫu thân chu cấp không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/4.html.]
Mỗi lần túng thiếu, phụ thân lại mò đến phòng mẫu thân.
Nhưng hôm nay, khi ông ta đẩy cửa bước vào, mẫu thân không những không đón tiếp, ngược lại vẫn thản nhiên chải tóc trang điểm, coi như không thấy ông ta tồn tại.
Phụ thân chỉ lạnh nhạt liếc ta một cái, rồi bước nhanh đến trước mặt mẫu thân, giận dữ mắng lớn:
"Thẩm thị! Hôm nay ngươi gây ra chuyện gì hả?! Làm ta trở thành trò cười của cả thành! Ngươi còn tâm trạng mà chải chuốt?! Ngươi có biết sai chưa?!"
Mẫu thân chậm rãi đứng dậy, dáng vóc uyển chuyển như nước.
Khoảnh khắc đối diện nhau, ánh mắt phụ thân lướt qua người mẫu thân, thoáng sững sờ. Giọng ông ta cũng dịu đi đôi phần:
"Ngươi… ngươi đúng là quá hồ đồ!"
Mẫu thân bật cười, tiếng cười trong trẻo như chim hoàng anh:
"Lão gia, sao lại nói thế? Là ngài muốn nạp thiếp, cũng là ngài muốn long trọng, hôm nay ta làm như vậy, nhà họ Tôn còn dám không gả con gái sang? Người trong thiên hạ chỉ e còn hâm mộ ngài phúc khí đầy mình đó chứ."
Phụ thân cứng họng, nghẹn lời.
"Ngươi…"
Mẫu thân giơ bàn tay trắng nõn, khẽ phủi vai phụ thân một cái, rồi lại lập tức rút về, gần như có mà như không:
"Lão gia, ngài còn điều gì không vừa lòng sao?"
Giọng phụ thân dịu hẳn, mang theo vài phần khàn khàn:
"Phu nhân có lòng, là ta hiểu lầm nàng rồi. Vậy… phu nhân thật lòng chịu bỏ tiền ra lo liệu hôn sự?"
Mẫu thân chớp mắt, ánh nhìn như ẩn như hiện:
"Lão gia yên tâm, mọi chuyện đã có thiếp lo. Thiếp đã cho người đi thông báo khắp các tửu lâu, đến lúc đó, rượu ngon sẽ được đưa đến đầy đủ. Những khoản chi khác cũng sẽ sớm chuẩn bị xong."
Phụ thân lúc này mới dịu sắc mặt.
Ánh mắt ông ta nhìn mẫu thân, dần chuyển sang si mê, tay đưa ra ôm lấy vòng eo mềm mại kia.
Thế nhưng mẫu thân lại nhẹ nhàng đẩy ra, như vô tình mà cũng như có ý.
"Lão gia, không còn sớm nữa, ngài nên nghỉ sớm đi thôi. Mai còn phải vào triều mà."
Phụ thân hé môi, ánh mắt như không cam lòng:
"Phu nhân… nàng không muốn ta ở lại?"
Ông ta như không dám tin, chau mày đầy nghi hoặc.
Mẫu thân chỉ kéo nhẹ vạt áo ông ta, đưa người ra cửa, rồi… ‘phanh’ một tiếng, đóng sập cửa lại.
Qua cánh cửa, người cười duyên:
"Lão gia, chúc ngài đêm nay mộng đẹp nhé~"
Ta: "……"
Giọng mẫu thân nghe thật kỳ quặc.
Giống hệt hồ ly tinh trong mấy quyển thoại bản!
Ta còn thấy phụ thân đứng ngây ra một lúc ngoài cửa, sau đó mới lủi thủi rời đi.