MẪU THÂN QUÁ MỨC CẤP TIẾN CỦA TA

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt mấy bà tử kia đỏ gay, cổ nổi gân xanh, cứ như thể người bị mắng là phụ thân thì tức là mắng luôn cả bọn họ vậy.

 

Nhưng thực tế thì sao? Cuộc sống an ổn của họ trong phủ này, chẳng phải đều nhờ vào bạc của mẫu thân sao?

 

Thấy mẫu thân chẳng chịu cúi đầu, một mụ bà tử bèn định tiến lên túm kéo.

 

Bọn họ vốn xuất thân thôn dã, đã quen thói hống hách, không coi ai ra gì.

 

Thế nhưng tay vừa đưa ra, đã bị mấy hán tử cao lớn chặn lại.

 

Mẫu thân lạnh giọng phân phó:  

"A Đại, Tiểu Nhị, không cần khách khí. Đánh mạnh vào!"

 

Bà tử tuy cứng miệng, nhưng thân già sức yếu, sao địch nổi mấy kẻ bước ra từ đấu thú trường?

 

Không lâu sau, đã kêu la thảm thiết, quỳ rạp dưới đất.

 

Mẫu thân ôm lấy ta, thản nhiên đi về phía viện tổ mẫu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tổ mẫu xưa nay thích vàng bạc, cả đầu đầy trang sức lấp lánh, mà chẳng hề thấy nặng.

 

Gương mặt thịt mỡ đầy đặn của bà cau lại, giọng the thé:  

"Thẩm thị, ngươi còn biết đến gặp ta sao? Trong lòng ngươi còn có ta—người mẹ chồng này không? Nếu ngươi không kính trọng ta, con ta tự nhiên sẽ không đứng về phía ngươi nữa!"

 

Ngay cả ta – đứa nhỏ chưa hiểu hết sự đời – cũng nghe ra, tổ mẫu đang dùng phụ thân để uy h.i.ế.p mẫu thân.

 

Thứ duy nhất tổ mẫu có thể đem ra làm vốn liếng, e rằng chỉ có người con trai kia.

 

Trước kia, mẫu thân hết mực lấy lòng tổ mẫu, cũng là vì muốn giữ lấy trái tim phụ thân.

 

Nhưng giờ đây, dường như người đã không còn thích phụ thân nữa rồi.

 

Mẫu thân không hề hành lễ, chỉ thẳng thắn đáp:  

"Phu quân đã muốn nạp thiếp, chính thê ta đây – tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp. Thế này đi, chuyện này xin mẹ chồng khỏi phải nhọc lòng, cứ để ta đứng ra lo liệu."

 

Tổ mẫu nhíu mày, hiển nhiên không tin:  

"Thật chứ? Nếu ngươi nghĩ thông được vậy thì tốt. Ngươi không sinh được, cũng đừng làm tuyệt đường hương hỏa nhà họ Trương. Ngươi gả vào nhà ta đã bảy năm, nếu không phải nhà họ Trương rộng lượng, sớm đã không dung nổi ngươi rồi. Ngươi nên biết điều mà cảm ơn mới phải!"

 

"Giờ là lúc tốt để ngươi thể hiện đấy. Nhà họ Thẩm các ngươi ngoài bạc ra thì chẳng có gì, vậy ngươi cứ đem nhiều bạc ra, tổ chức hôn lễ cho thật long trọng. Chỉ có thế, nhà họ Trương ta mới nở mày nở mặt!"

 

04

 

Ta lo sợ mẫu thân sẽ phát cuồng, khóc lóc ầm ĩ như trước.

 

Nào ngờ, người chẳng những không giận dữ, ngược lại còn mỉm cười gật đầu, ôn tồn nói:  

"Ta nhất định sẽ lo liệu việc này… thật long trọng, thật rình rang, khiến cả thành đều biết!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/3.html.]

 

Mẫu thân ôm lấy ta rời đi, nhưng tổ mẫu lại không quên buông thêm một câu:  

"Thẩm thị à, người quý là ở chỗ biết thân biết phận. Ngươi thân là nữ nhi thương hộ, sao xứng với con trai ta? Mai sau, nếu Tôn tiểu thư sinh được con trai, ít nhất cũng phải được nâng làm bình thê!"

 

Giọng điệu của tổ mẫu đầy tự tin, cứ như chuyện đó là lẽ tất nhiên.

 

Mẫu thân không quay đầu lại, nhưng hai hàm răng nghiến chặt, phát ra tiếng "rắc rắc" lạnh lẽo.

 

Ra khỏi viện của tổ mẫu, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đã đứng chờ sẵn. Trước đó, mẫu thân đã dặn dò: nếu sau nửa nén nhang mà chưa thấy người ra, thì lập tức xông vào.

 

Mẫu thân hừ lạnh một tiếng:  

"Chiêu Chiêu à, hôm nay để nương dắt con đi xem một hồi hảo hí. Nương sẽ đích thân dạy con thế nào là phản kích cho đẹp mắt!"

 

Hôm sau, mẫu thân bắt tay chuẩn bị chuyện “cầu thân”, còn đích thân viết câu đối và cờ phướn.

 

Ta được A Đại bồng theo sát gót mẫu thân.

 

Đoàn người đi cầu thân rầm rộ, khí thế bừng bừng, ai không biết còn tưởng đang đi rước chính thê.

 

Mẫu thân bảo:  

"Phải để Chiêu Chiêu từ nhỏ đã chứng kiến phong vân biến hóa trên đời này, mai sau trưởng thành mới có thể thong dong giữa cõi người."

 

Tổ mẫu cùng phụ thân ắt tưởng rằng mẫu thân chịu khuất phục, hôm nay thật lòng đến cửa cầu thân.

 

Thế nhưng, khi đoàn người vừa tới phố Chu Tước, mẫu thân liền hạ lệnh kéo giăng biểu ngữ 

Lụa đỏ, chữ đen, nổi bật giữa trời sáng:  

"Đa tạ Tôn đại nhân, đã vì nhà họ Trương bồi dưỡng nên một vị tiểu thiếp xuất sắc!"

 

Khắp phố xôn xao, người người bàn tán rôm rả.

 

Mẫu thân tuy là thương nữ không được coi trọng, nhưng ta rõ ràng nghe thấy có người khen bà:

 

"Ôi chao, Thẩm thị này ra tay thật ác liệt! Một chiêu này vả mặt cả nhà họ Tôn lẫn họ Trương, đúng là hay lắm!"

 

"Dẫu là thứ nữ, cũng không thể tùy tiện làm thiếp như vậy chứ, thật mất mặt thay!"

 

"Phải nói là, Thẩm thị không phải hạng dễ bắt nạt đâu。"

 

Đoàn người rầm rộ đến tận trước cửa phủ họ Tôn, tiếng chiêng trống vang vọng khắp ngõ.

 

Nhà họ Tôn vốn đã sớm có ý liên hôn với phụ thân.

 

Ta còn tình cờ nghe nói, nhị tiểu thư nhà họ Tôn đã hoài thai. Nàng ta chẳng còn đường lùi, chỉ có thể gả vào làm thiếp.

 

Bởi vậy, dù thanh danh bị chôn vùi, Tôn gia cũng buộc phải tiếp nhận hôn sự này.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận