MẪU THÂN QUÁ MỨC CẤP TIẾN CỦA TA

11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mới chưa đến nửa tháng, cục diện rối ren của tiệm đã được giải quyết ổn thỏa, ta và mẫu thân còn có thêm một chỗ dựa vững chắc.

 

Việc này dĩ nhiên truyền tới tai nhà họ Trương, phụ thân cặn bã tối hôm ấy đã lập tức tìm tới gây chuyện.

 

Trước kia không chịu đối xử tốt với mẫu thân, giờ thấy có người che chở lại không cam lòng.

 

Vậy mà ông ta lại tỏ vẻ quan tâm đến mẫu thân lắm.

 

Mẫu thân đã nói không sai: nam nhân phần lớn đều rẻ mạt mà không tự biết.

 

Bữa tối của ta và mẫu thân rất thịnh soạn, đủ mười hai món. Phụ thân chỉ liếc qua một cái, lửa giận lập tức bốc lên:

 

“Thẩm thị! Ngươi sống sung sướng quá nhỉ! Ngươi có biết nhà họ Trương giờ sống thế nào không? Trên đời sao lại có người đàn bà ích kỷ như ngươi?!”

 

“Ngươi gây chuyện bao lâu nay, khiến chuyện xấu nhà họ Trương lan khắp kinh thành, chắc hẳn cũng vừa lòng rồi chứ?!”

 

“Ngươi định khi nào thì quay về với ta?”

 

“Ngươi tưởng nịnh bợ được Kinh Triệu Doãn là có thể ngồi mát ăn bát vàng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Nhìn khắp kinh thành này xem, có nữ thương nhân nào ngóc đầu lên được không?!”

 

Mẫu thân thong thả lau miệng, lại soi gương chỉnh lại dung nhan.

 

Rồi người mới lười biếng liếc nhìn phụ thân:

“Trương đại nhân, ngài có biết vì sao hôm nay ta cho người để ngài vào cửa không?”

 

Phụ thân hơi sững người, lúc này mới nhìn ra—trong viện đã có hơn mười gã hộ viện cầm kiếm đứng đợi từ trước.

 

Mẫu thân thản nhiên nói tiếp:  

“Bên cạnh mẫu thân ngài có một bà vú, trán có nốt ruồi đen, nửa tháng trước chính là bà ta mua chuộc phụ nhân kia đến vu vạ ta. Nếu ngài không muốn chuyện lớn chuyện bé bung bét ra ngoài, thì từ nay đừng có lại đây gây rối. Bằng không… ta cũng chẳng ngại cá chếc lưới rách đâu.”

 

Ta tiếp tục ăn cơm, trong lòng rõ ràng hơn bao giờ hết.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tổ mẫu cố tình bày trò, muốn dồn mẫu thân vào đường cùng, để người quay về cầu xin nhà họ Trương. Như vậy, nhà họ Trương lại có thể lần nữa vơ vét số bạc trong tay mẫu thân, bù đắp cho những khoản thâm hụt hiện tại.

 

Mà ta đây… cũng ngày càng thông minh rồi đấy chứ.

 

13

 

Phụ thân rời đi rồi.

 

Ta hỏi mẫu thân:  

“Lần này chúng ta không nhân cơ hội quét sạch luôn ạ? Sao lại tha cho tổ mẫu dễ dàng vậy?”

 

Mẫu thân mỉm cười:  

“Cứ để bọn họ chó cắn chó. Nhà họ Trương giờ chẳng còn gì đáng sợ nữa. Tiếp theo, hai mẹ con ta nên tiếp tục tiến về phía trước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/11.html.]

 

Hôm nay phụ thân đến, chẳng buồn liếc mắt nhìn ta một cái, vậy mà ta chẳng còn thấy đau lòng nữa.

 

Một người cha vô dụng, cũng chẳng khác gì người dưng nước lã.

 

Nhờ có vợ chồng Kinh Triệu Doãn che chở, mẫu thân bắt đầu mua thêm không ít cửa tiệm ở kinh thành. Ngoài việc buôn bán son phấn, người còn lần lượt mở tửu lâu, hiệu vải, trà quán…

 

Chưa đầy một năm, người kinh thành mỗi lần thấy mẫu thân đều cung kính gọi một tiếng:  

“Chủ tiệm Thẩm!”

 

Người không còn là “Thẩm thị”, càng không phải “Trương Thẩm thị”.

 

Ngày cửa hàng thứ tám của mẫu thân khai trương, nhà họ Trương cũng xảy ra một chuyện.

 

Tôn thị khó sinh. May mắn cuối cùng mẹ tròn con vuông, nhưng đại phu lại nói, thân thể nàng ta đã bị tổn thương, từ nay về sau không thể mang thai nữa.

 

Tình cảnh của Tôn thị, chẳng khác gì mẫu thân năm xưa.

 

Nghe nói, tổ mẫu suýt nữa khóc ngất. Cái bà ta mong chờ là một đứa cháu trai mập mạp, giờ lại thành “cục nợ”.

 

Phụ thân ta được thêm một ái nữ, đáng lẽ phải vui vẻ.

 

Vậy mà khi đến tiệm tìm mẫu thân, ông ta lại say khướt, tâm trạng có vẻ không tốt, trong mắt còn ánh lên vẻ u buồn, không còn hống hách như xưa:  

“Phu nhân… phu nhân à, vi phu sai rồi. Vi phu đến nhận lỗi. Nàng nói đi, làm sao nàng mới chịu tha thứ cho ta? Tôn thị ấy không dịu dàng bằng nàng, cũng chẳng biết điều bằng nàng, tính toán chi li, lại còn không sinh được con trai!”

 

Mẫu thân đang chuẩn bị đóng cửa, khẽ kéo tay ta, dùng giọng đủ để tất cả mọi người nghe thấy, nói:  

“Nam nhân ba phần say, bảy phần diễn, diễn đến khi ngươi rơi lệ. Chiêu chiêu, sau này tuyệt đối đừng tin lời nam nhân lúc say. Kỳ thực… họ tỉnh lắm đấy.”

 

Ta cười hì hì:  

“Cha lại hết tiền rồi sao? Vị tân phu nhân kia không chịu cho động đến của hồi môn à?”

 

Phụ thân bừng tỉnh, cuối cùng cũng nhìn đến ta:  

“Chiêu Chiêu? Con gái ta lớn thế này rồi sao? Mau để cha nhìn kỹ một chút!”

 

Ta trừng mắt, chẳng buồn đáp.

 

Nếu lần này Tôn thị sinh con trai, chỉ sợ ông ta sẽ xem ta như không khí thôi.

 

Dường như cuối cùng phụ thân cũng hiểu ra điều gì đó, lập tức định lao đến giành người:  

“Con gái nhà họ Trương, sao có thể để trôi nổi bên ngoài được?! Chiêu Chiêu, theo cha về!”

 

Ông ta biết rõ ta là bảo bối của mẫu thân, giành ta đi chẳng khác nào túm trúng điểm yếu của người.

 

A Đại bế bổng ta lên, mấy hộ viện tiến tới chắn ngay trước mặt phụ thân. 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận