Chỉ lát sau, da mặt ta chẳng hề hấn gì, ngược lại còn ửng hồng, càng khiến dung mạo thêm đáng yêu.
Sau đó, mẫu thân bước đến chỗ người phụ nữ gây chuyện, lấy lại hộp phấn mà bà ta đã dùng, rồi bôi thử lên bên má trái của mình.
Người phụ nữ kia hoảng hốt, nhưng đã muộn.
Chỉ thấy má trái của mẫu thân nhanh chóng ửng đỏ, nổi lên từng mảng rõ ràng.
Người lập tức quay mặt sang phía đám đông, lớn tiếng nói:
“Chư vị đều thấy rõ rồi chứ? Con gái ta dùng phấn son trong tiệm ta, da dẻ không hề tổn hại. Nhưng ta vừa bôi loại phấn trong tay đại thẩm đây, liền nổi mẩn. Điều đó cho thấy hộp phấn này đã bị người động tay động chân.”
Dừng một chút, mẫu thân liền cao giọng kết luận, giọng đầy tự tin:
“Chỉ có một khả năng—bà ta cố tình mua phấn về, sau đó giở trò với nó, rồi quay lại vu cáo, đòi tiền chuộc!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Người phụ nữ lập tức quỳ sụp xuống đất, bắt đầu ăn vạ:
“Trời ơi là trời! Gian thương hại người mà còn cứng miệng! Không có đạo lý gì hết!”
Nhưng mẫu thân không cho bà ta cơ hội quấy phá.
Người sai người đem ra thêm vài hộp phấn trong tiệm, toàn là loại quý giá đắt tiền, người thường không nỡ dùng.
Mẫu thân nói:
“Chư vị, hôm nay tất cả nữ tử có mặt ở đây, mỗi người có thể nhận một hộp. Ta—Thẩm Bích Châu—quyết không thu lấy một đồng. Nếu mọi người tin ta, cứ thoải mái dùng thử. Nếu có bất kỳ phản ứng nào bất thường, ta cam đoan sẽ bồi thường gấp đôi.”
Không có nữ tử nào không thích làm đẹp.
Chỉ chốc lát đã có người bước ra thử.
Sau khi dùng, chẳng ai có dấu hiệu gì khác thường.
Chưa đến nửa canh giờ, lời nói dối của người đàn bà gây chuyện đã tự vỡ tan như bong bóng.
“Mọi người vẫn nên tin bà chủ Thẩm thì hơn! Có người rõ ràng là cố ý đến gây sự!”
Người đàn bà thấy tình thế bất lợi, định bỏ trốn.
Mẫu thân lạnh giọng: “Người đâu! Bắt lại! Áp giải lên nha môn!”
Người cũng đích thân tới nha môn một chuyến, ôm ta trong lòng, bên má trái vẫn đỏ ửng, nhưng môi lại nở nụ cười rực rỡ, ghé tai ta thì thầm:
“Chiêu Chiêu, tuyệt đối không được tha cho loài rắn độc. Nếu không, sớm muộn gì cũng bị chúng quay lại cắn một phát. Ác nhân đã tự tìm đến cửa, thì đừng trách nương ra tay tàn độc.”
Ta lại thấy chuyện này thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/10.html.]
Từ nay trở đi, cả kinh thành đều biết—phấn son của mẫu thân, thực sự tuyệt vời.
12
Mẫu thân diện kiến quan lão gia, vừa khóc vừa kể, cảm xúc dạt dào, đem hết tiền căn hậu quả trình bày rành rẽ.
Tiện thể, người còn khéo léo nhắc tới tên phụ thân cặn bã của ta, bóng gió nói rằng ông ta lừa người ký hoà ly thư, để rồi quay ra cưới Tôn thị.
Vị quan ấy là đồng liêu với phụ thân ta, không ngờ lại có vẻ hứng thú, muốn nghe thêm vài phần chuyện nhà người khác.
Ông ta sai người đỡ mẫu thân đứng dậy, còn ban cho một chiếc ghế, bảo mẫu thân ngồi kể tiếp.
A Đại ôm ta đứng bên ngoài công đường, không ít dân chúng đến xem đều thở dài tiếc nuối, cứ tưởng mẫu thân đang sống trong cảnh gió sương tủi hờn. Nhưng thực tế là, sau khi hòa ly, cuộc sống của mẫu thân lại cực kỳ sung túc, thảnh thơi.
Mẫu thân vốn là một đại mỹ nhân, nay lại là một “mỹ nhân đáng thương”, khiến quan lão gia cũng nhanh chóng nghiêng về phía người, lập tức thẩm vấn người đàn bà gây chuyện.
Mụ ta bị phạt đánh ba mươi trượng, cuối cùng cũng phải thật thà khai báo.
“Lão gia tha mạng! Dân phụ không dám nữa! Là một bà lão đưa cho dân phụ năm lượng bạc, bảo dân phụ đến vu oan cho Thẩm thị!”
Quan lão gia gặng hỏi tiếp.
Nhưng mụ ta chỉ biết bà lão ấy trán có một nốt ruồi đen, còn lại chẳng rõ danh tính.
Sau khi vụ việc kết thúc, mẫu thân rưng rưng nước mắt, dịu dàng yếu ớt cảm tạ quan lão gia:
“Lão gia quả thực là Thanh Thiên đại nhân! Nhờ có ngài làm quan phụ mẫu, dân phụ mới dám tiếp tục buôn bán ở kinh thành. Dân phụ cảm kích vô cùng!”
Quan lão gia vội vàng đỡ người đứng dậy.
Sau đó, mẫu thân cho người mang tới mấy chum rượu lê hoa, lại thêm vài bức thư họa của danh nho:
“Lão gia, dân phụ là thương nhân, không biết thưởng thức, mong ngài đừng chê, chỉ xin coi như một chút lòng thành.”
Như thế vẫn chưa hết, mẫu thân còn cho người làm một tấm hoành phi mạ vàng, đề mấy chữ "Thanh Thiên Đại Lão Gia", đích thân đưa đến nha môn.
Trên đường còn đánh chiêng gõ trống, khiến dân chúng hai bên phố đều trông thấy tận mắt.
Vị quan lão gia ấy có một người vợ mắc trọng bệnh, mẫu thân tự mình tặng một củ nhân sâm trăm năm đáng giá ngàn vàng, lại còn mời được danh y đến khám, quả thật đã cứu sống được phu nhân của ngài ấy.
Một loạt hành động như hổ vồ mồi của mẫu thân khiến vợ chồng quan lão gia cảm động vô cùng, liền nhận mẫu thân làm nghĩa muội:
“Từ nay về sau, bản quan quyết không để ai dễ dàng bắt nạt muội.”
Mẫu thân cười ngọt như mật, lập tức đổi cách xưng hô:
“Ca ca! Tẩu tẩu!”
Ta cũng ngọt ngào nói theo:
“Cữu phụ! Cữu mẫu!”