Ta chẳng hiểu được lời ấy có ý gì.
Nhưng thấy mẫu thân tinh thần sáng láng, gương mặt rạng rỡ, ta cũng an tâm hơn nhiều.
Đến quỷ thị, mẫu thân xuất thủ hào sảng, vung tiền không tiếc, một hơi mua liền mấy tên nô lệ cường tráng.
Những kẻ ấy đều là cao thủ từ đấu thú trường bước ra, có thể tay không đánh bại mãnh thú, đủ biết thân thủ lợi hại đến nhường nào.
Bọn họ quỳ xuống, dập đầu nhận mẫu thân làm chủ nhân mới.
Mẫu thân khẽ gật đầu, môi nở nụ cười diễm lệ:
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi chỉ nghe lệnh của ta và tiểu thư nhà ta. Chỉ cần trung thành tận tâm, ta tất sẽ để các ngươi ăn ngon mặc ấm, hưởng đủ vinh hoa phú quý。"
Mấy tên nô lệ nhất tề cúi đầu dập trán, cung kính đáp:
"Vâng, chủ nhân!"
Sau đó, mẫu thân dẫn họ đến tửu lâu, cho tắm rửa thay y phục, lại cho ăn một bữa thỏa thuê.
Mẫu thân ôm ta trong lòng, dịu dàng răn dạy:
"Chiêu Chiêu phải nhớ kỹ, trên đời này, muốn sống tốt thì trong tay phải có tài nguyên. Tài nguyên có thể là bạc tiền, có thể là nhân lực, hoặc là những người hầu trung thành tuyệt đối. Mẹ của con trước đây sống quá thất bại, vì quá tin vào cha con, bên người chẳng có lấy một ai đáng dùng。"
Ta gật đầu, lờ mờ hiểu được đôi phần.
Trong phủ, ngay đến cả bà tử cũng dám châm chọc mẫu thân, chẳng qua đều là người của tổ mẫu. Thảo nào mẫu thân bị khi dễ đủ đường.
Mẫu thân lại nói tiếp:
"Nếu gặp phải kẻ không biết lý lẽ, vậy thì cứ động thủ. Ai mạnh, người đó có lý。"
Ta lại gật đầu, lần này dường như hiểu rõ hơn một chút.
Trước kia, con gái của cô mẫu thường xuyên tranh giành đồ của ta, ta đánh không lại, lần nào cũng chịu thiệt.
Mẫu thân bèn bổ sung:
"Đối với bất kỳ ai, cũng không được dễ dàng lộ ra con bài tẩy. Nương không nên đem của hồi môn giao ra, lại càng không nên toàn tâm toàn ý đặt vào người cha con. Nương chính là bài học xương máu. Chiêu Chiêu phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được trao hết chân tình cho bất kỳ nam nhân nào. Trong lòng con, vĩnh viễn phải giữ lại một quân bài cuối cùng cho bản thân。"
Ta mím môi, chẳng nói lời nào, nhưng trong lòng hiểu được rất rõ.
Sau cùng, mẫu thân đặt tên cho mấy tên nô lệ: lần lượt là A Đại, Tiểu Nhị... đến Tiểu Ngũ.
Tổng cộng năm người, xếp hàng trước mặt ta và mẫu thân, khí thế hiên ngang.
Những kẻ sống sót bước ra từ đấu thú trường, giữa lông mày đều mang sát khí, trông thôi đã thấy e dè.
Nhưng ta hiểu rõ—giấy bán thân của họ hiện nằm trong tay ta.
Mà ta... chính là tiểu chủ nhân của họ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/2.html.]
03
Vừa đặt chân về phủ, đã có mấy mụ bà tử tràn ra, dáng vẻ hung hăng, không chút khách khí.
Tổ mẫu xưa nay sĩ diện, từ sau khi phụ thân thăng quan phát đạt, liền đem mấy phụ nhân trong thôn gọi về, thuê làm hạ nhân trong phủ.
Đám hạ nhân này đều một lòng nghe lệnh tổ mẫu, coi lời bà như thánh chỉ.
Khi trước, mẫu thân quá đỗi si mê phụ thân, mọi việc đều chiều theo ý ông. Người bên cạnh chẳng bao lâu đã bị thay sạch một lượt, ai cũng là người của tổ mẫu.
Lúc này, một bà tử mặt mày khinh khỉnh bước ra, cười lạnh:
"Phu nhân đây lại giở trò gì nữa vậy? Sáng còn nhảy sông tự tận, giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu, cứ như vậy mãi, cũng chẳng ngăn được lão gia khai chi tán diệp đâu!"
Một mụ khác tiếp lời:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Lão gia là độc đinh ba đời, chẳng lẽ lại để tuyệt hậu trong tay phu nhân sao? Chỉ là nạp thiếp thôi, nào phải lập bình thê, phu nhân cũng nên biết điều chút chứ! Huống hồ tiểu thư nhà họ Tôn là con gái nhà quan, đâu phải hạng tầm thường gì!"
Cả đám hếch mũi lên trời, ngạo mạn đến cực điểm.
Ta ngẩng đầu nhìn mẫu thân.
Chỉ thấy mẫu thân khẽ cong môi cười, cúi đầu nhìn ta, nhàn nhã nói:
"Tuyệt hậu sao? Chuyện ấy… e là không đến nỗi. Chiêu Chiêu của ta, cũng có thể nối dõi tông đường mà。"
Bà tử kia bật cười:
"Phu nhân thật biết nói đùa! Khi nàos lại có chuyện nữ nhi truyền tông tiếp đại chứ?"
Mẫu thân đáp thẳng, giọng không chút nể nang:
"Không trông cậy vào nữ nhi? Sao? Chẳng lẽ lão gia nhà các ngươi muốn tự mình sinh con chắc?"
Bà tử nghẹn họng, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Một mụ khác lên tiếng hối thúc:
"Phu nhân à, vẫn là nên bớt lời thì hơn. Lão phu nhân cho mời người đến một chuyến. Bạc tích trong thương hộ của người cũng nên giao nộp rồi. Dẫu sao, tiểu thư nhà quan sắp bước vào cửa, chẳng thể để người ta phải chịu uất ức được đâu."
Mẫu thân bật cười ha hả:
"Ha ha ha… Lão gia nạp thiếp mà còn phải dùng tới bạc của ta? Hắn quả thật là… một tên vô dụng!"
Ta nghe mà ngơ ngác, chẳng hiểu gì.
Trước kia, mẫu thân kính trọng phụ thân nhất. Trong mắt người, phụ thân chính là nam tử tốt nhất thiên hạ.
Tối qua thôi, mẫu thân còn nức nở cầu xin phụ thân, khẩn thiết mong ông đừng nạp thiếp nữa mà.