MẪU THÂN QUÁ MỨC CẤP TIẾN CỦA TA

16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đó, ta mới chợt nhận ra — suốt bao năm mẫu thân nuôi dạy ta, đã sớm chuẩn bị cho ta đủ mọi đường lui.

 

Ta nhào vào lòng mẫu thân, ôm chặt lấy người:

 

“Mẫu thân là người tốt nhất trên đời. Dù có một ngày con không thoát khỏi vận mệnh, chỉ cần còn nương ở bên, con cũng chẳng hề sợ hãi.”

 

Làm hoàng hậu, ta sống vô tư vô lo, ngày tháng vô cùng khoái hoạt.

 

Ngược lại là huynh trưởng, lúc nào cũng canh cánh trong lòng, sợ được sợ mất.

 

Hắn chưa từng nạp phi.

 

Mấy năm sau, ta sinh hạ hoàng trưởng tử, huynh trưởng liền tuyên cáo thiên hạ: giải tán hậu cung, cả đời không cưới ai khác.

 

Ta đoán, hẳn là vì ta chưa từng dâng trọn trái tim, nên tất thảy tình cảm của huynh trưởng, đều đặt hết lên người ta.

 

Nhiều năm sau, ta vẫn là hoàng hậu tôn quý nhất triều.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Một hôm ra ngoài dạo chơi, ta tựa người vào kiệu nghỉ ngơi, thì nghe thấy bên đường có một tên ăn mày la lớn:

 

“Đó là cháu gái ta… Cháu gái ta là hoàng hậu tôn quý… nó không phải đứa con gái xui xẻo đâu, hahaha… không phải đứa vô dụng!”

 

Ta không quay đầu lại, cũng không bao giờ để tâm đến quá khứ nữa.

 

Mẫu thân đã hao tổn tâm huyết, vì ta mưu tính cả đời.

 

Vậy nên, ta nhất định phải sống một đời ngông cuồng, tự tại.

 

Ta – Thẩm Chiêu Chiêu, xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.

 

Bởi vì, ta có một người mẫu thân tuyệt vời nhất thế gian.

 

19

 

Lại thêm nhiều năm nữa trôi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/16.html.]

 

Huynh trưởng băng hà ở tuổi bảy mươi. Trước khi rời cõi thế, chàng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghẹn ngào nói:

 

“Kiếp sau, ta vẫn muốn cùng nàng nối lại duyên xưa.”

 

Ta khóc tiễn chàng về nơi cực lạc.

 

Lúc đó ta mới hiểu rõ, có lẽ… ta thật sự đã yêu chàng.

 

Chỉ là, ta yêu bản thân mình, hơn cả yêu chàng.

 

Mẫu thân giờ đã gần chín mươi tuổi, vẫn là một bà lão vô cùng tinh tế, đoan trang.

 

Kế phụ đã mất từ nhiều năm trước, mẫu thân một mình chu du khắp nơi, mãi cho đến vài năm gần đây mới trở về kinh nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.

 

Mẫu thân bắt đầu lẩn thẩn, dần dần quên hết mọi chuyện… chỉ còn nhớ mỗi mình ta.

 

Người vẫn thường ôm ta, nhẹ giọng lẩm bẩm:

 

“Chiêu Chiêu của ta, tuyệt đối không thể trở thành nữ chính của truyện ngược. Ta nhất định sẽ để con sống đến cuối truyện!”

 

Giờ đây, ta đã là thái hậu của một triều đại hưng thịnh. Các cháu nội cũng đã tung tăng chạy khắp cung.

 

Vậy mà ta lại ngả vào lòng mẫu thân, khóc như một đứa trẻ:

 

“Có nương bên cạnh, Chiêu Chiêu thật sự đã thoát khỏi số kiếp ấy rồi.  

Chiêu Chiêu không phải nữ chính truyện ngược nào cả, Chiêu Chiêu có một cuộc đời lấp lánh, huy hoàng.”

 

Cả đời ta có thể nói là thuận buồm xuôi gió, phú quý vinh hoa.

 

Mãi đến lúc cận kề cái chếc, ta mới biết được một bí mật kinh thiên động địa —  

Mẫu thân đến từ một thế giới khác.  

Người đến đây, chính là để cứu lấy ta.

 

-HẾT-

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận