MẪU THÂN QUÁ MỨC CẤP TIẾN CỦA TA

14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên, không lâu sau khi khải hoàn hồi kinh, Hách tướng quân liền đích thân tới cửa tìm mẫu thân.

 

Mẫu thân làm bộ thẹn thùng, sắc mặt được dưỡng tốt, mịn màng kiều diễm, như đóa mẫu đơn mới hé, ánh mắt quyến rũ lạ thường:

 

“Hách tướng quân, ngài trở về là tốt rồi. À đúng rồi, bộ y phục ta gửi ngài, ngài mặc có vừa không? Áo lót cũng là ta đích thân may, bên trong còn giấu cả bùa hộ mệnh nữa đó.”

 

Nghe thế nào cũng thấy ám muội vô cùng.

 

Hách tướng quân vốn không giỏi đối phó với tình huống như vậy, đờ người đứng tại chỗ, gãi đầu ngượng ngùng:

 

“Đa… đa tạ chủ tiệm Thẩm.”

 

Ba đứa con sau lưng hắn đồng loạt cúi chào, gọi một tiếng rõ to:

 

“Thẩm di!”

 

Hai năm qua, mẫu thân không chỉ gửi vật tư mà còn gửi sách, thuốc, đồ ăn vặt…

 

Ngay cả nguyệt kinh bố cho con gái của Hách tướng quân cũng là mẫu thân gửi đến.

 

Thế nên dù chưa từng gặp mặt, ba đứa nhỏ cũng đã có ấn tượng cực tốt với mẫu thân.

 

Ngay cả đám thuộc hạ bên cạnh Hách tướng quân, cũng âm thầm rỉ tai “rắc thính” không ngừng.

 

Chẳng bao lâu sau, dân chúng bắt đầu đồn đại—rằng năm xưa mẫu thân từng ái mộ Hách tướng quân, ngay lần đầu gặp đã động lòng. Chỉ tiếc khi ấy “chủ tiệm Thẩm” không đủ tư cách bước vào cửa Hách gia.

 

Có tiền là có thể khiến quỷ đẩy cối xay. Chỉ cần chịu chi bạc, đến cả thầy kể chuyện cũng có thể viết người chếc thành người sống.

 

Tin đồn lan xa, từ mười người đến trăm người, cuối cùng khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán chuyện “nhân duyên” giữa mẫu thân và Hách tướng quân.

 

Nhưng ta biết rõ—hai người họ vốn chẳng có cái gọi là duyên phận gì cả, tất cả là nhờ mẫu thân... dốc bạc mà nên.

 

Vị phụ thân rác rưởi kia của ta lại như ruồi đánh hơi được mùi, mò đến, nổi giận đùng đùng. Ông ta dường như quên mất rằng, ông và mẫu thân đã hòa ly nhiều năm:

 

“Nghe nói nàng vẫn luôn thầm mến Hách Trường Thanh... Vậy ta là gì trong lòng nàng?!”

 

Phụ thân đã già đi thấy rõ, trong khi mẫu thân lại mỗi ngày một rạng rỡ.

 

Mẫu thân chỉ cười nhạt:

 

“Tính nhầm? Chứ chẳng lẽ còn là gì khác?”

 

Mặt phụ thân tái mét.

 

Hách Trường Thanh nghe tin liền đến, phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là đặc biệt đến để bảo vệ mẫu thân.

 

Loại người như hắn—đứng đắn, chính trực, chẳng dính chút hoa hoa cỏ cỏ—một khi đã động tâm, chính là lửa cháy nhà cũ, không cách gì dập được.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Chủ tiệm Thẩm, nàng không sao chứ?”

 

Chỉ một câu, nhưng khi Hách Trường Thanh đứng bên mẫu thân, lập tức khiến người trông như một đóa hoa e ấp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/14.html.]

Mẫu thân co được giãn được, cứng được mềm được. Khi cần, người thật sự chính là một đóa hoa tường vi quấn rễ leo cao.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, phụ thân không dám lên tiếng nữa. So với Hách tướng quân—dù là ngoại hình, khí chất, địa vị hay thân phận—ông ta đều thua xa.

 

Mẫu thân chưa kịp nói, nước mắt đã ngân ngấn. Càng không nói, lại càng khiến người ta cảm thấy xúc động.

 

Ngay tại chỗ, Hách Trường Thanh lên tiếng tuyên bố chủ quyền:

 

“Trương đại nhân, ngươi đường đường là nam tử, năm xưa lại bội bạc vứt bỏ mẹ con chủ tiệm Thẩm. Giờ lại còn muốn quay lại? Ngươi không xứng!”

 

“Bản tướng... hôm nay chính thức thông báo với ngươi—ta và chủ tiệm Thẩm đã thấu hiểu lòng nhau, sẽ chọn ngày thành hôn. Mong Trương đại nhân từ nay biết điều một chút!”

 

Ba đứa con nhà Hách tướng quân cũng rút kiếm, đồng loạt đứng chắn trước mặt mẫu thân ta.

 

Lúc này, phụ thân mới thật sự chật vật bỏ chạy.

 

Mặt mẫu thân đỏ bừng, Hách Trường Thanh ngây người trong giây lát.

 

Ba vị huynh tỉ kéo ta đi trước, để lại không gian riêng cho hai người.

 

Tối hôm đó, khi ta trở về, liền thấy mẫu thân sắc mặt hồng hào, môi đỏ tươi như hoa đào tháng ba...

 

17

 

Trước khi mẫu thân và Hách Trường Thanh thành thân, hoàng đế đã truyền người vào cung một lần.

 

Trong lần gặp ấy, hoàng đế cũng bày tỏ tâm ý.

 

Thế nhưng, mẫu thân vẫn lựa chọn Hách Trường Thanh.

 

Khi người trở về từ hoàng cung, ta liền hỏi nguyên do.

 

Dưới gầm trời này, tất nhiên hoàng đế là người có quyền lớn nhất.

 

Mẫu thân thường nói: “Phải tối đa hóa lợi ích.”

 

Ta không hiểu, lần này mẫu thân sao lại làm khác? Chẳng lẽ… cũng biến thành “kẻ si tình” rồi?

 

Mẫu thân bật cười:

 

“Trong cung đâu có thiếu mỹ nhân. Dù nương có xinh đẹp, cũng chẳng thể đấu nổi đám oanh oanh yến yến trong hậu cung. Chi bằng giữ lại chút hảo cảm, để hoàng thượng cũng nếm thử cảm giác cầu mà không được.”

 

“Còn Hách tướng quân lại khác—hắn là một quan phụ. Ta gả đến đó, không có mẹ chồng, ba đứa con riêng ai nấy đều là nhân trung long phượng.”

 

Giọng mẫu thân khẽ chuyển, nói tiếp:

 

“Quan trọng hơn, trong số đó có một người sẽ là nam chính của con. Khi con trở thành muội muội hắn, hắn sẽ không dễ dàng xuống tay với con nữa.”

 

Thì ra là vậy…

 

Quả nhiên suy tính của mẫu thân, chưa bao giờ có chỗ sơ hở.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận