MẪU THÂN QUÁ MỨC CẤP TIẾN CỦA TA
1
GIỚI THIỆU:
Mẫu thân sau khi rơi xuống nước tỉnh lại, tính tình bỗng như biến thành một người khác.
Người thần thần bí bí nói:
"Con ta sao có thể là nữ chính trong truyện ngược được? Có nương ở đây, con nhất định có thể bình an sống tới cuối cùng!"
Người không còn ngăn cản phụ thân nạp thiếp, lại còn rầm rộ tặng cờ lụa đến cho tiểu thiếp trà xanh và cả nhà nàng ta.
Trên cờ lụa thêu hàng chữ rực rỡ:
"Tạ ơn Tôn đại nhân, đã thay nhà họ Trương nuôi dạy được một tiểu thiếp xuất chúng."
Mẫu thân vì ta mà biên soạn một quyển sách có tên:
"Bốn mươi chín kế nhận biết tra nam".
Người thường bảo:
"Biểu ca con chẳng qua chỉ là một thằng nhóc tóc còn vàng hoe.
Nam nhân nhặt đại bên đường chớ có mà vớ bừa.
Thái tử không biết nghe lời thì đổi người khác làm Thái tử.
Lời đường mật vĩnh viễn không đáng giá bằng vàng thật bạc trắng…"
Mọi người đều tưởng mẫu thân ta đã hóa điên.
Thế nhưng chỉ mấy năm sau, mẫu thân liền trở thành đệ nhất phú thương, tài sản đếm không xuể.
Còn ta thì có thêm mấy vị nghĩa phụ quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý khó ai sánh kịp.
01
"Con gái nhà buôn rốt cuộc cũng chẳng lên nổi mặt bàn, đáng thương cho lão gia, đến một mụn con trai cũng chưa có。"
"Phải đó, bản thân không sinh được, lại còn không cho lão gia nạp thiếp, thật là không biết điều!"
"Cả người nồng nặc mùi tiền, ngoài việc khóc lóc om sòm thì chẳng làm được gì khác! Làm sao sánh được với tiểu thư thứ xuất nhà Tôn đại nhân chứ!"
Ngoài cửa, đám bà tử đang xì xào bàn tán không ngớt.
Ta khi ấy còn nhỏ, đang nằm bò trước bàn trang điểm, lặng lẽ nhìn mẫu thân vừa mới tỉnh lại sau cơn mê, đang nhẹ tay điểm trang trước gương đồng.
Mẫu thân dường như đã hóa thành một người khác, chẳng còn khóc lóc thảm thiết như trước nữa.
Có lẽ là ảo giác của ta, nhưng từ sau khi mẫu thân nhảy sông tự vẫn rồi sống lại, đôi mắt người bỗng sáng rực lạ thường, thần sắc cũng trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.
Ta nghiêng đầu nhỏ, càng nhìn mẫu thân càng thấy đẹp tựa tiên tử.
Mẫu thân ta vốn là nữ nhi nhà thương hộ, khi xưa ngoại tổ thấy phụ thân—khi ấy còn là một tú tài nghèo—có dáng dấp nho nhã, liền hết mực ủng hộ ông đi thi Hương. Trước khi phụ thân đặt chân tới kinh thành, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào của hồi môn của mẫu thân.
Ban đầu, phụ thân và mẫu thân xem như tương kính như tân.
Mẫu thân dung nhan khuynh quốc, lại có bạc tiền trong tay;
phụ thân thì văn nhã hữu tài, cũng từng hết lòng với người.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Từ sau khi phụ thân ta thi đậu cử nhân, lại được thượng cấp coi trọng, chức quan ngày càng cao, ánh mắt nhìn người cũng thay đổi. Phụ thân dần chán ghét mẫu thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/1.html.]
Phụ thân chê mẫu thân không biết chữ nghĩa, chỉ giỏi tính toán sổ sách.
Không lâu trước đây, phụ thân quen được một tiểu thư thứ xuất nhà họ Tôn, ngấm ngầm tư tình, còn có cả thai.
Phụ thân lấy cớ “vô tử” (không có con nối dõi), đòi nạp nàng ta làm quý thiếp.
Mẫu thân phẫn uất, nhảy sông tự vẫn để uy hiếp.
Ta khi ấy khóc đến khản giọng, nước mắt nước mũi lèm nhem, chớp mắt cầu khẩn:
"Nương… người không cần Chiêu Chiêu nữa sao?"
Tổ mẫu bảo ta, mẫu thân thà chếc chứ không muốn nuôi ta.
Còn nói ta chỉ là thứ “gánh nặng vô dụng” đeo bám mẫu thân.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng ta không tin.
Rõ ràng mẫu thân thương ta nhất, lúc nào cũng đem những thứ tốt nhất dành cho ta.
Thế mà...
Không lâu trước đây, vòng cổ Đông Châu vàng ròng trên cổ ta bị tổ mẫu lấy mất.
Ta nghe thấy bà thì thầm với ma ma:
"Một con nha đầu, làm sao xứng đeo thứ tốt như vậy. Đợi ta có cháu đích tôn rồi, thứ này tất nhiên phải để cho đại tôn tử của ta!"
Tổ mẫu xuất thân bần hàn, từng sống bằng nghề đan cỏ làm giày.
Dựa vào phụ thân ta đỗ đạt làm quan mới có được ngày lành hôm nay.
Ngay lúc ấy, mẫu thân xoa đầu ta, dịu dàng nói:
"Chiêu Chiêu yên tâm, dù nương có bỏ cả thiên hạ, cũng tuyệt không bỏ rơi Chiêu Chiêu."
Ta nghe xong mới nhẹ nhõm, rồi đem chuyện vòng cổ kể lại.
Gương mặt mỹ lệ của mẫu thân thoáng hiện một nụ cười lạnh,
"Chiêu Chiêu đừng sợ, nương sẽ khiến bọn họ nôn ra tất cả những gì đã nuốt vào!"
Người bế ta lên, lại nói:
"Phụ thân hiện giờ của con không tốt, vậy thì chúng ta sớm đổi người khác là được。"
A…
Ta cứ thấy mẫu thân có gì đó là lạ, nhưng nhất thời chẳng nói nên lời — rốt cuộc là lạ ở chỗ nào...
02
Mẫu thân chẳng hề để tâm đến mấy lời xỉa xói của đám bà tử ngoài cửa, chỉ yên lặng thu xếp, rồi dắt ta ra ngoài một chuyến.
Lên xe ngựa, mẫu thân xoa nhẹ đôi má phúng phính của ta, trong ánh mắt ẩn chứa kích động, thấp giọng thốt:
"Con của ta, sao có thể là nữ chính trong truyện ngược được? Có nương ở đây, nhất định con có thể sống yên ổn đến tận cuối cùng!"