MẪU THÂN QUÁ MỨC CẤP TIẾN CỦA TA

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫu thân cất giọng dịu dàng mà vững chắc:  

"Chiêu Chiêu, con xem cảnh tượng này, có thấy hả hê không? Nhà họ Trương mẹ con chúng chưa bao giờ xem trọng con là huyết mạch, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải hối hận! Con gái của ta, Chiêu Chiêu của ta, nhất định sẽ trở thành nữ tử quý giá nhất thiên hạ!"

 

Trước đây, tổ mẫu luôn mắng ta là “đứa con gái phá gia”.

 

Phụ thân thì khi ấm khi lạnh—hứng lên thì gọi ta lại đùa bỡn vài câu, lúc tâm trạng tệ thì lạnh nhạt như người dưng.

 

Ta từng tự ti.

 

Tự ti chỉ vì mình là con gái.

 

Nhưng lúc này, ta bất giác thẳng lưng hơn một chút.

 

Tự ti trong lòng cũng vơi đi nhiều.

 

Khi phụ thân chạy tới, tổ mẫu đã sớm ngồi bệt dưới đất khóc ầm lên, nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng còn chút phong thái quý phụ quan gia, nhìn mà giống hệt mấy bà già ngoài chợ.

 

Phụ thân trông thấy tình cảnh loạn lạc khắp phủ, cùng hơn chục cỗ xe ngựa đỗ bên ngoài, hai mắt tối sầm, chỉ tay vào mẫu thân quát:  

"Thẩm thị! Nếu nàng còn tiếp tục làm loạn như vậy, nàng sẽ mất ta hoàn toàn! Khi ấy, đừng hối hận!"

 

Ừm...

 

Lời này nghe còn ngượng hơn cả kịch bản trong mấy vở hí khúc ấy.

 

Thật sự nghĩ bản thân là thứ bánh ai cũng muốn cắn một miếng sao?

 

Trước đây, mẫu thân yêu ông ta, nên mới cam tâm nhún nhường.

 

Nhưng giờ đây, mẫu thân không còn để ông ta trong mắt nữa, thì ông ta cũng chẳng còn đáng một đồng!

 

Cô cô cũng dắt theo con cái đến, cũng chỉ tay vào mẫu thân mà mắng chửi.

 

Mẫu thân vừa thấy biểu ca đeo vòng cổ vàng đính ngọc trai Đông châu trên cổ, liền phân phó Tiểu Ngũ:  

"Đi, tháo vòng cổ của Chiêu Chiêu lại. Đồ của con gái ta, chẳng lẽ để cho hạng ti tiện các ngươi chạm vào được sao?!"

 

Tiểu Ngũ liền xông lên, biểu ca giật mình hét lên, khóc ré như lợn bị chọc tiết.

 

Mẫu thân nhận lại vòng cổ, nhẹ nhàng đeo lại cho ta, dịu dàng cười nói:  

"Ừm, thứ đồ tốt như vậy, vẫn là đeo trên cổ Chiêu Chiêu nhà ta là đẹp nhất."

 

Tổ mẫu, phụ thân và cô cô đồng thanh mắng to:

 

"Thẩm thị, ngươi sẽ phải trả giá vì hành vi vô lễ này!"

 

"Ngươi đừng mơ quay lại cửa nhà họ Trương!"

 

"Nhà họ Trương chúng ta không cần thứ con dâu như ngươi!"

 

Mẫu thân chỉ khẽ cười, không hề tức giận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-qua-muc-cap-tien-cua-ta/7.html.]

Người luôn biết chọn đúng thời điểm để dạy ta đạo lý:  

"Chiêu Chiêu, trên đời này không phải ai cũng đáng để mình nổi giận. Khi không giải quyết được chuyện, thì hãy giải quyết người."

 

Rồi mẫu thân phất tay ra lệnh:  

"Cả cá trong hồ sau vườn cũng đem bắt hết, một con cũng không được chừa."

 

Người nhà họ Trương định cản lại, nhưng hộ viện bên mẫu thân nào phải ăn chay?

 

Huống hồ, Trương gia lý đã yếu, cũng chẳng dám báo quan.

 

Vì suy cho cùng, mẫu thân chỉ mang đi những thứ vốn thuộc về người. 

 

Đến tận chạng vạng, bọn hạ nhân đã moi cả cá dưới hồ, lôi cả sen dưới đáy lên, thậm chí đến dây củ ấu trong nước cũng không tha.

 

Khi rời khỏi Trương phủ, ta quay đầu nhìn lại một cái.

 

Chỉ thấy Trương phủ rộng lớn bề thế khi xưa, giờ trở nên trống rỗng tiêu điều như ngôi nhà hoang, tĩnh mịch đến lạ thường.

 

Tổ mẫu ngồi phệt dưới đất, tóc tai rối bù.

 

Phụ thân đứng ngây ra như tượng gỗ, ánh mắt nhìn mẫu thân đầy hoang mang, như thể gặp ma giữa ban ngày.

 

Ta được A Đại ôm trong lòng, vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ, lòng dâng lên một cảm giác sung sướng không sao tả xiết.

 

Đoàn người rầm rộ đi qua đại lộ trong Kinh thành, mẫu thân bỏ tiền thuê người lan truyền tin tức.

 

Nội dung đại khái là—  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Phụ thân vì muốn cưới tiểu thư nhà quyền quý, nên ruồng bỏ vợ cũ. Mẫu thân thì dẫn theo con gái, mang theo toàn bộ hồi môn rời đi.

 

Dù xét thế nào, cũng là phụ thân đuối lý.

 

Kết quả—mẫu thân chẳng những không bị chê cười, ngược lại, còn được người trong thành ca tụng là:  

“Tinh minh nương tử.” (người vợ khôn khéo, sáng suốt)

 

09

 

Ngôi nhà mới mà mẫu thân mua sắm, còn khí phái hơn cả Trương phủ.

 

Chỉ trong thời gian ngắn, phủ đệ đã được thu xếp đâu vào đấy, nơi nơi đều là xà gỗ chạm trổ, mái cong rồng bay phượng múa, hiên ngang tráng lệ. Mẫu thân cũng trở nên rạng ngời như hoa nở giữa xuân thì.

 

Người nói với ta:  

"Không còn tên nam nhân nào làm lòng phiền muộn, cuộc sống quả thực thảnh thơi dễ chịu hơn nhiều."

 

Ta tò mò hỏi:  

"Mẫu thân, lẽ nào nam nhân trong thiên hạ đều xấu cả sao? Thế còn mấy câu chuyện trong thoại bản thì sao ạ?"

 

Mẫu thân khẽ xoa má ta, giọng có phần châm biếm:  

"Phần lớn những truyện đó đều do mấy thư sinh nghèo túng viết ra. Họ tự vẽ ra cảnh được tiểu thư quyền quý đem lòng ái mộ, mơ mộng có nữ nhân nguyện chếc vì mình, hoặc cam chịu gả đi rồi cần cù cả đời."

"Mấy thứ đó chỉ để lừa người. Nếu không dối trá, thì làm sao có nhiều nữ tử tốt cứ hết người này đến người khác sa bẫy?"

 

"Nam tử tốt tất nhiên là có, nhưng không dễ gặp. Cho nên, thà tự biến mình thành chỗ dựa, còn hơn cả đời ôm mộng kiếm một người tốt."

Bạn cần đăng nhập để bình luận