Mạn Cơ

Chương 9

Chạy như bay khoảng thời gian một nén nhang, hai người vậy mà lại đưa ta đến... miếu Thái Bá?!

Bị áp giải đến phía sau tượng thần, ta lúc này mới phát hiện phía sau vậy mà lại rỗng, đến gần có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng.

Do dự một chút, ta chui vào trong bụng tượng thần.

Ngay sau đó, Phù Ung công tử mặt mũi bê bết m.á.u rơi xuống trước mặt ta, như một con chim lớn bị gãy cổ.

...

Hai thiếu niên đó nói, Phù Ung công tử trước khi rời khỏi Tề quốc, đã tham dự yến tiệc của tiểu Tề công, sau đó thì mãi không trở về.

Bọn họ lẻn vào địa cung, mới phát hiện ra hắn đã bị dùng hình phạt tàn khốc. 

Hiện giờ hắn đang hôn mê, trong lúc cùng đường bí lối, lúc này bọn họ mới nghĩ đến việc tìm ta giúp đỡ.

Thấy ta ngây người không nói, hai người lạnh lùng hỏi: "Thường dân ti tiện, lại có mấy ai giàu lòng nghĩa khí? Ngươi chẳng lẽ đã hối hận rồi sao?"

Xem ra, chỉ cần ta từ chối, bọn họ sẽ lập tức c.h.é.m đầu ta.

Trong lúc sinh tử, vô số ý nghĩ xoay vòng trong đầu ta.

Giữa lúc bối rối, ta lại có sự bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng: "Các ngươi, trước tiên hãy tìm một ít chu sa đến đây."

"Chu sa?" Một người khinh thường nói: "Ngươi lại giở trò gì nữa?"

"Nếu không, ta sẽ mặc kệ."

"Ngươi...!"

Nghiến răng một lát, hai người biến mất.

Nửa đêm về sáng, sau khi ta về cung, Đàm phu nhân bỗng nhiên ho ra máu.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, ngoài cửa cung đã quỳ đầy đất cung nhân, từng chậu m.á.u được bưng ra, đổ lên nền đá cẩm thạch trắng như tuyết, trông rất hãi hùng.

Ngự y trong cung đã xem qua, bùa chú cũng đã đốt rồi cho uống, nhưng Đàm phu nhân vẫn chảy m.á.u thất khiếu, mắt thấy sắp lìa đời. 

Cung nhân ai nấy đều lo sợ sự trừng phạt của Nguy công tử, nên khóc lóc thảm thiết, đau khổ không chịu nổi.

Trong lúc hoảng loạn, ta đề nghị ra ngoài thành Lâm Tri tìm thầy thuốc: "Nghe nói ngoài thành có pháp sư của Sở quốc, thuật pháp thần thông, có lẽ có thể cứu được."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Cung chính nghe vậy, người đầu tiên phản đối: "Công tử có dặn, không được ra khỏi cửa cung nửa bước!"

"Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi chịu trách nhiệm."

"Ta..."

Cung chính do dự nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều khóc lóc, sắc mặt như người chết, lông mày dần dần nhíu lại. 

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng.

Xe ngựa chuẩn bị xong, ta đặc biệt đưa Đàm phu nhân đến miếu Thái Bá cầu phúc.

Sau đó đổi đường ngự uyển, rời khỏi cửa phụ của Tề cung.

Nhưng khi xe đến gần cổng thành, lại bị lính canh chặn lại: "Trong xe là ai? Vì sao ra khỏi thành?"

"Người nhà của Nguy công tử, đưa phu nhân đi cầu y."

"..."

Lính canh lộ vẻ e dè, vén rèm nhìn hai lần, chỉ thấy Đàm phu nhân gầy yếu nằm trên lớp đệm gấm xếp chồng lên nhau, sắc mặt trắng bệch, khóe môi còn dính máu, không khỏi nghi ngờ: "Cầu y, sao không mời vào trong cung?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/man-co/chuong-9.html.]

"Đi tới đi lui, liệu có kịp không?"

"Cái này..."

Nghe vậy, hai lính canh khác đồng loạt đưa tay ra, muốn lục soát trong xe, nhưng bọn họ vừa đến gần, Đàm phu nhân liền bắt đầu ho ra m.á.u ồ ạt, trong chốc lát đã nhuộm đỏ cả vạt áo.

Các lính canh đều khá kiêng dè, đành phải kéo cổng thành lên, ngay lập tức cho đi.

...

Lấy cớ đi gặp pháp sư Sở quốc, ta đưa đoàn xe đến một khu nhà ở ngoại ô thành.

Đây là nơi ở của người Đàm quốc , ẩn náu rất nhiều tông thất quý tộc, thậm chí còn có một đội lính giả dạng thương nhân.

Sau khi đưa Đàm phu nhân vào trong, ta lại gặp được gia chủ đã xa cách ba năm.

Thực ra, hắn cũng giống như ta, đều là nô lệ, chỉ là đã sớm thoát khỏi thân phận nô lệ, trở thành nội quan.

Giờ đây cứu được công chúa, báo đáp ơn vua, hắn cũng không khỏi rưng rưng nước mắt: "Muội muội, ba năm nay, muội thật sự đã chịu nhiều khổ cực!"

"Ta cứ tưởng huynh không quan tâm."

"Sao lại không quan tâm, ta..."

Chưa đợi hắn bày tỏ tình cảm, ta liền thờ ơ vẫy tay: "Tiếp theo, xin giao lại cho huynh."

"Muội định làm gì?"

"Xe ngựa vẫn còn ở bên ngoài, để tránh bị người Tề quốc truy đuổi, ta đi dụ bọn họ."

Nghe vậy, hắn không ngăn cản nữa.

Đến ngoài sân, cung nhân ta mang đến trước đó đã bị binh lính g.i.ế.c sạch. 

Giữa bãi đất đầy xác chết, ta leo lên xe ngựa, cầm lấy dây cương, dần dần lái xe về phía ngoại ô rộng lớn hơn.

Lúc đầu, ngựa chạy rất chậm. 

Nhưng dưới sự quất roi không biết mệt mỏi của ta, nó càng chạy càng nhanh, càng chạy càng vững.

Một loại cảm xúc hưng phấn không tên đang nâng đỡ ta, như thể chạy qua ngọn đồi này, sẽ chạy đến một nơi không bao giờ phải quay đầu lại.

Không biết đã chạy bao xa, từ trong xe nhỏ phía sau, truyền đến một tiếng rên rỉ đau đớn.

"Mạn, Mạn Cơ, sao lại là ngươi?"

Xem ra, người đã tỉnh.

Ta dừng roi, để ngựa thong thả bước trên con đường núi xanh mướt ngoại ô: "Là ta."

"Ta từng hứa, sẽ giúp công tử đào thêm một cái hang, ngài còn nhớ không?"

Như đang chịu đựng đau đớn, từ phía sau truyền đến một tiếng nói khẽ thở gấp: "Nhưng ta đã đưa ngươi nhầm người..."

"Không sao cả."

Ta nhỏ nhẹ nói: "Lúc trước ta muốn làm yêu phi, công tử giúp ta đạt được, bây giờ nguyện đào cho công tử một cái hang, cũng là vì Mạn Cơ có tâm nguyện khác."

"... Ngươi nói đi."

"Ta không muốn làm yêu cơ bị người ta mua bán nữa."

Nói xong, ta giơ cao dây cương trong tay: "Ta muốn làm Vương hậu!"

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận