Mạn Cơ

Chương 17

Ly và Tiệm lên chỗ cao quan sát, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.

"Binh lính đuổi theo đến rồi."

Quân đội của Nguy công tử không chỉ đến Mã Lăng mà còn xuôi dòng xuống, định đuổi theo đội thuyền của Phù Ung công tử.

Thấy dòng sông mênh mông, ngàn cánh buồm lướt sóng, Ly và Tiệm bèn dùng thuật độn giáp của Quỷ Cốc Tử, giấu ta vào một vị trí đặc biệt để đánh lạc hướng quân địch.

Chỉ cần ta đứng im trong không gian nhỏ hẹp này thì sẽ không bị phát hiện.

Ta nghe lời, cẩn thận nấp giữa bốn cây đại thụ. 

Bên ngoài rừng, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt, rồi một đàn ngựa hoảng loạn chạy qua. 

Sau đó, một đàn thú nhỏ bị kinh động, chạy quanh chân ta. 

Nhìn xuống, thì ra là một ổ cáo trắng.

Chúng cứ quẩn quanh bên chân ta, bộ lông trắng muốt chói mắt khiến ta bỗng thấy bất an.

Bố cục vị trí bị phá vỡ, chẳng mấy chốc đã bị một người thợ săn đi ngang qua phát hiện.

 Hắn ngây ra nhìn ta với ánh mắt đầy tham lam, dâm dục. 

Ta nhanh trí vung tay áo, thoăn thoắt leo lên cây.

"Hừ! Người phàm, ngươi dám nhìn ta!"

Thấy ta đứng nhẹ nhàng trên cành cây, hắn ngạc nhiên hỏi: "Vị nương tử này, cô nương từ đâu đến vậy?"

"Tất nhiên là từ trên trời xuống!"

Nói xong, ta còn cố tình nhảy nhót trên cành cây: "Người phàm! Mau quỳ xuống dập đầu đi, ta sắp về trời rồi! Chờ ta gặp Thái Sơn phủ quân, nhất định sẽ ban cho ngươi quan cao lộc hậu, mỹ nữ xinh đẹp!"

May mà hắn chỉ là một gã thợ săn quê mùa, chưa từng thấy tuyệt kỹ "Chưởng Trung Khinh" bao giờ nên lập tức tin sái cổ, vứt cung tên xuống, quỳ lạy dập đầu bình bịch!

Thấy vậy, ta vội vàng nhảy xuống cây, chạy như bay!

Không biết đã chạy bao lâu, trên đường còn làm rơi mất một chiếc giày, cuối cùng ta cũng tìm thấy Tiệm và Ly ở bờ sông. 

Sắc mặt họ trầm trọng, trên người đầy vết thương, có vẻ cũng vừa trải qua một cuộc chạy trốn vất vả.

Đối mặt với dòng Hoàng Hà, mọi người đều hoang mang.

"Chủ quân, không biết ngài ấy có đến được Ngụy quốc không?"

"Không biết, thuyền thứ hai cũng bị đánh chìm rồi."

Tình hình càng lúc càng nguy hiểm. 

Trong bóng hoàng hôn, bộ binh do Nguy công tử mang đến đang giao chiến với quân đội của Phù Ung công tử. Ly và Tiệm bảo vệ ta, chạy về phía bờ sông ẩn nấp.

Đang chạy, bỗng Tiệm kêu lên một tiếng thảm thiết!

Ta vội vàng đỡ lấy hắn, nhưng thân thể hắn đã mềm nhũn, m.á.u trào ra từ khóe miệng, hai mắt vô hồn.

Một mũi tên dài từ trong rừng b.ắ.n ra, xuyên qua n.g.ự.c hắn!

"Tiệm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/man-co/chuong-17.html.]

"Tiệm!"

Tiếng kêu đau đớn của chúng ta còn chưa dứt, vô số mũi tên đã chĩa ra từ trong rừng.

Ta và Ly không dám nhúc nhích. 

Đội cung tên tách ra, một nam nhân trẻ tuổi, tuấn tú nhưng lạnh lùng bước ra.

Hắn nhìn ta, đôi mắt vô cảm: "Mạn Cơ.”

"Sao nàng lại ở đây?"

Nguy công tử đã đuổi theo suốt đêm. 

Ta và kiếm khách Ly bị quân đội của hắn bắt giữ, áp giải về thành Lâm Tri.

Trong sự mệt mỏi và lo lắng, ta đã thiếp đi. 

Không biết bao lâu sau, ta bị đánh thức bởi cảm giác lông lá cọ vào người.

Trong cơn mơ màng, ta còn tưởng rằng người đó đang trêu chọc mình.

"Công tử, xin người đừng..."

Ta vừa mở mắt, nào ngờ trước mắt lại là một ổ cáo trắng đang bò lổm ngổm khắp nơi. 

Cách đó không xa, Nguy công tử với gương mặt lạnh tanh hiện ra, đường nét góc cạnh ẩn khuất trong bóng tối càng khiến người ta khó lòng đoán định.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Chủ quân của nàng, là ai?"

Thấy ta lạnh nhạt không đáp, hắn cũng chẳng hề tức giận: "Quả nhân hôm nay mới hay, Mạn Cơ hóa ra lại mang hai bộ mặt. Quả nhân vẫn luôn nghĩ nàng nhu mì, biết lấy lòng người khác, nào ngờ nàng không chỉ lừa gạt được tên thợ săn ngu muội kia, mà còn qua mặt được cả ta."

Tiểu Tề Công đã bị trừ khử, vậy mà hắn đã dám tự xưng là quả nhân rồi!

Giọng hắn bỗng trở nên âm trầm đáng sợ: "Nói, nàng đã đưa Đàm phu nhân đi đâu?"

"..."

"Sao không trả lời?"

Hỏi han, thúc giục mãi mà ta vẫn không nói, hắn dường như đã mất hết kiên nhẫn.

Chỉ nghe một tiếng gầm gừ ngắn ngủi, bên cạnh ta bỗng bị ném mạnh xuống một vật gì đó, vẫn còn thoi thóp.

Thì ra là một con cáo trắng bị hắn bẻ gãy cổ, lưỡi hồng nhỏ xíu thè ra ngoài miệng, trông thật dữ tợn, đáng sợ. 

Ta còn chưa hết kinh hãi thì cổ họng đã bị hắn bóp chặt.

"Ta... không... biết..."

Ta cố gắng nói: "Đã... chia tay... với nàng ấy... ba tháng rồi..."

"Hừ!"

Hắn lại càng siết c.h.ặ.t t.a.y hơn: "Nàng không nói, chẳng lẽ lại nghĩ ta không dám g.i.ế.c nàng?"

Cổ họng bị hắn bóp nghẹt, mắt ta hoa lên, cận kề cái chết, bỗng nghe thấy tiếng người truyền báo ở cửa cung: "Bệ, bệ hạ, tên kiếm khách kia... hắn đã trốn thoát rồi!"

Nguy công tử nhướng mày, bàn tay đang bóp cổ ta cũng nới lỏng ra đôi chút.

Hay tin tên kiếm khách kia đã g.i.ế.c c.h.ế.t lính canh, thừa lúc đêm tối trốn khỏi Tề cung, hắn nổi cơn thịnh nộ, lập tức đến nhà ngục, tàn sát những cung nhân canh giữ. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận