Mạn Cơ
Chương 17
Ly và Tiệm lên chỗ cao quan sát, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.
"Binh lính đuổi theo đến rồi."
Quân đội của Nguy công tử không chỉ đến Mã Lăng mà còn xuôi dòng xuống, định đuổi theo đội thuyền của Phù Ung công tử.
Thấy dòng sông mênh mông, ngàn cánh buồm lướt sóng, Ly và Tiệm bèn dùng thuật độn giáp của Quỷ Cốc Tử, giấu ta vào một vị trí đặc biệt để đánh lạc hướng quân địch.
Chỉ cần ta đứng im trong không gian nhỏ hẹp này thì sẽ không bị phát hiện.
Ta nghe lời, cẩn thận nấp giữa bốn cây đại thụ.
Bên ngoài rừng, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt, rồi một đàn ngựa hoảng loạn chạy qua.
Sau đó, một đàn thú nhỏ bị kinh động, chạy quanh chân ta.
Nhìn xuống, thì ra là một ổ cáo trắng.
Chúng cứ quẩn quanh bên chân ta, bộ lông trắng muốt chói mắt khiến ta bỗng thấy bất an.
Bố cục vị trí bị phá vỡ, chẳng mấy chốc đã bị một người thợ săn đi ngang qua phát hiện.
Hắn ngây ra nhìn ta với ánh mắt đầy tham lam, dâm dục.
Ta nhanh trí vung tay áo, thoăn thoắt leo lên cây.
"Hừ! Người phàm, ngươi dám nhìn ta!"
Thấy ta đứng nhẹ nhàng trên cành cây, hắn ngạc nhiên hỏi: "Vị nương tử này, cô nương từ đâu đến vậy?"
"Tất nhiên là từ trên trời xuống!"
Nói xong, ta còn cố tình nhảy nhót trên cành cây: "Người phàm! Mau quỳ xuống dập đầu đi, ta sắp về trời rồi! Chờ ta gặp Thái Sơn phủ quân, nhất định sẽ ban cho ngươi quan cao lộc hậu, mỹ nữ xinh đẹp!"
May mà hắn chỉ là một gã thợ săn quê mùa, chưa từng thấy tuyệt kỹ "Chưởng Trung Khinh" bao giờ nên lập tức tin sái cổ, vứt cung tên xuống, quỳ lạy dập đầu bình bịch!
Thấy vậy, ta vội vàng nhảy xuống cây, chạy như bay!
Không biết đã chạy bao lâu, trên đường còn làm rơi mất một chiếc giày, cuối cùng ta cũng tìm thấy Tiệm và Ly ở bờ sông.
Sắc mặt họ trầm trọng, trên người đầy vết thương, có vẻ cũng vừa trải qua một cuộc chạy trốn vất vả.
Đối mặt với dòng Hoàng Hà, mọi người đều hoang mang.
"Chủ quân, không biết ngài ấy có đến được Ngụy quốc không?"
"Không biết, thuyền thứ hai cũng bị đánh chìm rồi."
Tình hình càng lúc càng nguy hiểm.
Trong bóng hoàng hôn, bộ binh do Nguy công tử mang đến đang giao chiến với quân đội của Phù Ung công tử. Ly và Tiệm bảo vệ ta, chạy về phía bờ sông ẩn nấp.
Đang chạy, bỗng Tiệm kêu lên một tiếng thảm thiết!
Ta vội vàng đỡ lấy hắn, nhưng thân thể hắn đã mềm nhũn, m.á.u trào ra từ khóe miệng, hai mắt vô hồn.
Một mũi tên dài từ trong rừng b.ắ.n ra, xuyên qua n.g.ự.c hắn!
"Tiệm!"