Mạn Cơ

Chương 8

 Nguy công tử  nheo đôi mắt sắc bén, thần sắc hiếm khi hòa nhã:

"Hôm nay Ung đệ trở về, trùng phùng cố nhân, tại sao ái cơ lại không mảy may xúc động?"

Chưa đợi ta trả lời, hắn đã tự nói một mình: "Kỳ lạ, thật kỳ lạ.”

“Người ta đều nói nàng là người của Ung đệ, nhưng mấy hôm trước ta hỏi qua cung chính, họ đều nói nàng không phải xuất thân từ phủ đệ của hắn. Vậy thì chủ nhân thực sự của nàng, rốt cuộc là ai?"

Ta run lên một cái, gò má nhanh chóng nóng bừng vì sợ hãi: "Thiếp, thiếp..."

Xem ra, Nguy công tử không hề có ý định buông tha ta.

Ánh mắt đen tối đó chăm chú nhìn ta không chớp, lộ ra vẻ quái dị và điên cuồng không thể tả.

Trong lúc ta đang mồ hôi đầm đìa, ngàn cân treo sợi tóc, thì cửa điện bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. 

Thì ra là cung nhân cầm đèn đến: "Công, công tử!"

"Có chuyện gì?!"

"Là, là...Đàm phu nhân..."

Nghe thấy cái tên đó, Nguy công tử lập tức đẩy ta ra: "Nàng ấy làm sao vậy?"

"Nàng ấy, nàng ấy thắt cổ rồi!"

Đàm phu nhân thường tìm cách tự tử, không phải nhảy xuống hồ thì cũng là thắt cổ, dường như ở bên cạnh Nguy công tử, một ngày cũng là sự tra tấn không thể chịu đựng nổi.

Cung nhân run rẩy giải thích: "Bẩm công tử, chúng nô tỳ phát hiện sớm, phu nhân chỉ hơi ho khan một chút..."

Đáng tiếc, sẽ chẳng có ai nghe.

Đêm đó, Nguy công tử liên tiếp đánh c.h.ế.t mười người.

Ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc ở cửa, rõ ràng trong cung đã đốt than bạc, vậy mà ta vẫn lạnh toát cả người. 

Ta chỉ đành lục tung tủ y phục , tìm ra chiếc áo choàng cũ kỹ kia.

Sau khi được Nguy công tử sủng hạnh, hắn cũng từng ban thưởng cho ta rất nhiều áo lông quý giá, nhưng ta vẫn thích nhất chiếc áo này. 

Bởi vì thường xuyên vuốt ve, thậm chí lông ở cổ tay áo đã bị sờn cả rồi.

Lúc này đây, cuộn mình trong chiếc áo choàng rộng lớn, ngửi thấy mùi hương còn sót lại trên đó, nỗi sợ hãi trong lòng ta mới dần dần lắng xuống.

...

Nghe cung nhân nói, Phù Ung công tử sau khi bị giáng xuống làm thường dân, không hề rời khỏi Tề quốc, mà bị tiểu Tề công giữ lại trong cung.

Nhưng ta ngày ngày đi dạo trên đường ngự uyển, lại không hề gặp hắn.

Mấy ngày sau, Nguy công tử bỗng nhiên sửa soạn xe ngựa. 

Hóa ra hắn muốn đến Trịnh quốc thảo phạt. 

Trước khi rời đi, hắn triệu tập mấy chục cung nhân lại, rồi nghiêm nghị nói: "Sau khi ta đi, mọi việc trong cung, đều do Mạn Cơ lo liệu."

Nghe vậy, ta vội vàng đưa tay lên trán: "Thiếp nhất định không phụ sự ủy thác của ngài."

Nguy công tử gật đầu, nhưng ánh mắt lạnh lùng lướt qua một góc nào đó, con ngươi ẩn dưới bóng lông mày sâu thẳm, đượm vẻ ngờ vực khó tả.

Hắn tuy nghi ngờ ta, nhưng càng không tin tưởng những cung nhân kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận