Mạn Cơ

Chương 10

Không đợi Phù Ung công tử trả lời, ta liền thúc ngựa, chạy trốn về hướng ngược lại với Lâm Tri.

Biết rằng qua đêm nay, trò phun chu sa kia sớm muộn gì cũng bị người Tề quốc phát hiện, ta không dám nghỉ ngơi giữa đường, mãi đến khi ngựa kiệt sức, mới đánh xe vào rừng rậm ven đường.

Đỡ Phù Ung công tử xuống xe, lại thấy hai chân hắn buông thõng, đế giày đều bị m.á.u thấm ướt đẫm, trong lòng ta cảm thấy vô cùng bất an: "Công tử bị thương ở chân sao?"

"Phải... bị lửa nung..."

Hắn đau đớn rên rỉ: "Người tàn phế... không thể làm vua, thái tử Giới, kiêng kỵ ta..."

Nghe thấy cái tên hình phạt tàn khốc ghê rợn đó, ta không khỏi lạnh toát cả người, cũng chỉ đành tạm thời an ủi hắn: "Công tử, uống chút nước đi."

Thấy hắn không từ chối, ta bèn lấy bình gốm đến cho hắn uống nước.

Xuyên qua mái tóc dài bê bết máu, đôi mắt hắn nhìn ta thật sâu: “Mạn Cơ... ngươi không cần phải đa lễ với ta như vậy.”

“Để phòng ta tranh ngôi, huynh trưởng đã ra tay với ta… giờ ta đã thành người tàn phế, không đáng giá." 

“Công tử rồi sẽ lại vùng lên.”

“Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận