Mạn Cơ

Chương 11

Bị ta mắng chửi thậm tệ, hai thiếu niên kia lại chẳng hề tức giận: "Xe ngựa dễ thấy, chúng ta cần chuyển xe này đến nơi khác, để xóa dấu vết."

"Vậy ta thì sao?"

"Ngươi cùng công tử, đi đến Trung Nguyên trước."

Nói xong, hai người khẽ dừng lại, đồng loạt cúi đầu về phía ta, hành một lễ trọng.

"Tiếp theo, vẫn phải làm phiền ngươi vất vả chăm sóc ngài ấy."

Nghe theo lời bọn họ, ta bôi bẩn mặt, thay áo gai, đưa Phù Ung công tử xuống thuyền đi về phía tây.

Trên đường đi, cơn sốt của hắn vẫn không thuyên giảm, liên tục nói mê sảng, ta không thể không luôn miệng gọi bên tai hắn, chỉ sợ hắn sốt cao mà chết.

Cuối cùng, ba ngày sau.

Ngay khi ta lại một lần nữa gọi tên hắn, Phù Ung công tử mở mắt ra.

Hắn không nói gì, cứ lặng lẽ nhìn ta như vậy.

Bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, ta lại sợ hắn sốt đến hỏng đầu óc, chỉ đành nói bóng gió: "Công tử, ngài đang nhìn gì vậy?"

"Đang nhìn hai tòa thành trì."

"..."

"Thành trì hôm nay, có vẻ cần phải quét dọn rồi."

Biết hắn đang cười mặt ta bẩn, ta nói móc: "Công tử đừng quan tâm đến thành trì nữa, ngài hôn mê ba ngày, ta còn tưởng là đi gặp Thái Sơn Bá rồi chứ!"

Vào thời đại này, Thái Sơn phủ quân chính là thần sinh tử.

Bị ta chế nhạo, hắn cũng không giận: "Đúng là đang đánh cờ với Thái Sơn Bá đấy! Chỉ là ngày ngày nghe thấy có người bên tai gọi hồn, ta dù sao cũng phải trở về, phải nói lời từ biệt tử tế với ngươi mới được."

Ta vốn định cãi lại, nhưng thấy thần sắc hắn dịu dàng, cũng không làm khó ta, những lời khó nghe kia liền nuốt hết vào bụng.

"Nên... nên như vậy."

Phù Ung công tử còn muốn nói chuyện, động đậy thân mình một chút, lại khẽ rên rỉ.

Ta giật mình: "Ngài làm sao vậy?"

"Không sao..."

Miệng hắn nói không sao, nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy vì đau đớn, ta thấy chân trái của hắn đã sưng to gấp đôi, biết là không ổn, vội vàng xuống thuyền tìm thầy thuốc.

May mắn thay, nơi này tuy xa cách Lâm Tri, nhưng lại có vài vị thầy thuốc giỏi về quê, chỉ là phí khám bệnh rất cao, trừ đi túi vàng ta mang theo, số tiền còn lại cũng không đủ ăn uống.

Nhưng tình cảnh trước mắt, đã rất tốt rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/man-co/chuong-11.html.]

Trả xong phí khám bệnh, mấy tiểu đồng liền dìu Phù Ung công tử vào phòng thuốc, rạch bỏ phần thịt thối rữa, nặn hết m.á.u mủ ra, quá trình đau đớn đến khó tả, nhưng dù sao cũng có hy vọng rồi.

Tuy nhiên đợi hắn ngủ say, thầy thuốc lại mời ta ra ngoài sảnh nói chuyện, ta lo lắng hỏi: "Lão tiên sinh, chẳng lẽ phí khám bệnh không đủ sao?"

"Không phải!"

Ông lão vuốt vuốt chòm râu bạc dưới cằm, lắc đầu thở dài nói: "Để ta nói cho cô nương biết. Vị công tử kia xương ống chân đã gãy, e là cả đời này không đi lại được nữa."

Sau khi ta hết lời cầu xin, thầy thuốc đồng ý cho chúng ta ở lại một căn nhà nhỏ phía sau phòng thuốc.

Chỉ là bệnh chân của Phù Ung công tử, ngày hôm sau đã bị đứa trẻ không hiểu chuyện vô tình tiết lộ, từ ngày đó, hắn không còn cười nữa.

Ban đêm, ta thậm chí không dám thắp đèn, sợ hắn cứ thế mà tự thiêu.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Mấy ngày sau, đứa trẻ đẩy đến một chiếc ghế gỗ có bánh xe, nói là do người theo học thuyết Mặc chế tạo, để ngày thường hắn có thể ra sân đi dạo, nếu không buồn bực không vui, càng không tốt cho bệnh tình.

Nhưng phượng hoàng bay lượn trên chín tầng trời, làm sao có thể chấp nhận rơi xuống bụi trần?

Phù Ung công tử một ngày cũng không bước ra khỏi căn nhà nhỏ ấy.

Việc của ta thì ngày càng nhiều, số vàng kia cũng sắp hết rồi, chỉ đành mua gạo kê rẻ tiền về, tự mình ngồi ở cửa ra sức giã.

Người qua đường tấm tắc khen lạ: "Một cô nương, vậy mà cũng biết giã gạo sao?"

Ta cười nói: "Lâu rồi không làm, có hơi vất vả."

Giã gạo vốn là một việc rất tốn sức.

Giã cho gạo kê tróc vỏ, sẽ thu được gạo trắng, nấu nướng đơn giản một chút, lại có một bát cháo thịt.

Ta bưng bát cháo thịt thơm phức vào nhà, Phù Ung công tử vẫn nằm bên giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ta cũng liếc mắt nhìn, nhưng chỉ thấy vài cành cây khô.

“Công tử, dùng bữa thôi."

Ta đặt bát cháo thịt bên cạnh hắn, vừa định lấy thìa, liền nghe hắn nhàn nhạt nhận xét một câu.

"... Sao lại là cháo thịt nữa vậy."

Ta sững người.

Mấy ngày nay phải tiết kiệm chi tiêu, quả thực chỉ có thể làm những món ăn đơn giản lại lặp đi lặp lại, nhưng lưu lạc đến nơi này, ai có thể có cách nào tốt hơn chứ?

Hắn nói như vậy, chỉ khiến ta nóng mặt, xấu hổ mà thôi.

Thấy ta im lặng hồi lâu, môi Phù Ung công tử khẽ động, dường như có chút hối hận, nhưng thân phận từng là quý nhân, lại khiến hắn không cách nào xoay chuyển tình thế.

Như thường lệ, ta dịu dàng đút hắn ăn hết bát cháo thịt.

Ra khỏi nhà, ta liền sầm mặt xuống, bên bếp than lúc trước, đổ vỏ trấu vào nồi đảo qua đảo lại.

Một ngày chỉ có một bữa như vậy, ta cũng đói không chịu nổi, thậm chí không thể tập trung vào cảm giác khổ sở của mình, chỉ nghĩ rằng dù là ai phát điên, thì cứ ăn no trước đã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận