Mạn Cơ

Chương 5

Cho đến một ngày, ánh mắt hắn nhìn ta bỗng trở nên khác lạ: "Ngươi, hình như ta chưa từng hỏi tên ngươi?"

Nghe vậy, ta vội quỳ xuống, cung kính đáp: "Nô tỳ tên Mạn Cơ."

"Ồ."

Nguy công tử thản nhiên đáp lời: "Mạn Cơ, đã ngần ấy năm trôi qua, ngươi có mong muốn điều gì không?"

Tuy rằng đang nói chuyện với ta, nhưng ánh mắt hắn vẫn hướng ra ngoài cửa sổ. 

Cách đó không xa, Đàm phu nhân đang ngồi bên hồ nước. 

Nàng nhỏ nhắn, yếu ớt, chiếc cằm nhọn hoắt, tựa như một hồn ma xanh xao.

Ta dịu dàng thưa: "Nô tỳ chỉ mong sao, Đàm phu nhân hiểu được tấm lòng của ngài, sớm ngày cùng công tử nên duyên phu thê..."

Nguy công tử nghe vậy, hàng mi khẽ rũ xuống, khóe môi mím chặt: "Ngươi quả là khéo ăn nói."

Ta vội vàng im bặt, cung kính dập đầu xuống đất.

Nào ngờ, lần này hắn không động thủ, mà lại gật đầu với cung nhân: "Phong Mạn Cơ làm phu nhân."

Một vua, một hoàng hậu, ba phu nhân, chín phi tần, hai mươi bảy thế phụ.

Ngoài Đàm phu nhân, ta là nữ tử thứ hai được Nguy công tử sắc phong làm phu nhân. 

Hơn nữa, ta còn xuất thân từ một nô lệ ti tiện.

Cả nước Tề, trên dưới đều xôn xao bàn tán.

Kẻ phản đối kịch liệt nhất, chính là Thái tử Giới.

Nào ngờ đâu, chưa kịp để bọn họ tranh luận cho ra nhẽ, thì Tề công bỗng lâm bệnh nặng.

Trong ngoài triều, đâu đâu cũng bàn tán xôn xao, đồn rằng ngài đã bí mật lập di chiếu. 

Lời đồn cứ thế lan ra khắp nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận