Mạn Cơ
Chương 5
Cho đến một ngày, ánh mắt hắn nhìn ta bỗng trở nên khác lạ: "Ngươi, hình như ta chưa từng hỏi tên ngươi?"
Nghe vậy, ta vội quỳ xuống, cung kính đáp: "Nô tỳ tên Mạn Cơ."
"Ồ."
Nguy công tử thản nhiên đáp lời: "Mạn Cơ, đã ngần ấy năm trôi qua, ngươi có mong muốn điều gì không?"
Tuy rằng đang nói chuyện với ta, nhưng ánh mắt hắn vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa, Đàm phu nhân đang ngồi bên hồ nước.
Nàng nhỏ nhắn, yếu ớt, chiếc cằm nhọn hoắt, tựa như một hồn ma xanh xao.
Ta dịu dàng thưa: "Nô tỳ chỉ mong sao, Đàm phu nhân hiểu được tấm lòng của ngài, sớm ngày cùng công tử nên duyên phu thê..."
Nguy công tử nghe vậy, hàng mi khẽ rũ xuống, khóe môi mím chặt: "Ngươi quả là khéo ăn nói."
Ta vội vàng im bặt, cung kính dập đầu xuống đất.
Nào ngờ, lần này hắn không động thủ, mà lại gật đầu với cung nhân: "Phong Mạn Cơ làm phu nhân."
Một vua, một hoàng hậu, ba phu nhân, chín phi tần, hai mươi bảy thế phụ.
Ngoài Đàm phu nhân, ta là nữ tử thứ hai được Nguy công tử sắc phong làm phu nhân.
Hơn nữa, ta còn xuất thân từ một nô lệ ti tiện.
Cả nước Tề, trên dưới đều xôn xao bàn tán.
Kẻ phản đối kịch liệt nhất, chính là Thái tử Giới.
Nào ngờ đâu, chưa kịp để bọn họ tranh luận cho ra nhẽ, thì Tề công bỗng lâm bệnh nặng.
Trong ngoài triều, đâu đâu cũng bàn tán xôn xao, đồn rằng ngài đã bí mật lập di chiếu.
Lời đồn cứ thế lan ra khắp nơi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nguy công tử vốn mang dã tâm ngút trời, tất nhiên vô cùng thèm khát ngôi vị của Tề công.
Chỉ tiếc, hắn danh bất chính, ngôn bất thuận.
Còn Thái tử Giới vốn nhu nhược, nay lại tỏ ra cứng rắn, thậm chí còn phong tỏa cửa cung của Tề công, không cho Nguy công tử vào thăm nom.
Những lúc hắn âu lo, phiền muộn, đều có ta ở bên cạnh hầu hạ.
Cũng bởi vậy, Nguy công tử ngày càng ỷ lại vào ta, đi đến đâu cũng mang ta theo cùng.
Ngay cả khi lâm triều.
Từ đó về sau, trong triều dần xuất hiện lời đồn ta là yêu cơ.
Cuối đông, trời rét buốt.
Lão Tề công băng hà. Cáo phó được gửi đi khắp nơi như bông tuyết bay.
Ngày đó, thái tử Giới đăng cơ, trở thành Tiểu Tề Công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/man-co/chuong-5.html.]
Bảy ngày sau, sứ giả các nước lần lượt đến kinh đô Lâm Tri của Tề quốc dự tang lễ.
Trong lễ viếng, Thái tử Giới bỗng nhiên thấy khó ở, Nguy công tử bèn thay mặt chủ trì nghi lễ.
Màn đêm buông xuống, các sứ giả lần lượt an tọa.
Ngồi ở hàng đầu là quý tộc Sở quốc và Tần quốc.
Thấy ta ngồi bên cạnh Nguy công tử, bọn họ đều tỏ vẻ kinh ngạc: "Trên đời này, sao lại có tuyệt sắc giai nhân đến vậy?"
Nguy công tử mỉm cười đáp: "Vị mỹ nhân này chính là Thần nữ."
Nghe bọn họ bàn tán xôn xao, ta mới biết lúc trước Phù Ung công tử chỉ thuận miệng nói một câu, người Tề quốc đã thêu dệt nên chuyện ta không ăn thức ăn của người trần, chỉ ăn cánh hoa, là Yêu cơ Thực hoa.
Bởi vậy nên trước mặt ta không hề có chén bát hay thức ăn, mà chỉ có các loại cánh hoa được bày biện khắp bàn.
Mọi người thấy thế, đều tấm tắc khen lạ.
Đang lúc nâng chén chúc tụng, bỗng có người nhìn quanh rồi cất tiếng hỏi: "Lạ thật, lễ viếng của Tề công, sao không thấy Phù Ung công tử?"
Đây quả là khơi mào cho một cuộc bàn tán.
Sau đó, các sứ giả bên dưới ồn ào đòi gặp vị công tử tài danh trong truyền thuyết, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Nguy công tử đang dần trở nên khó coi.
"Đệ đệ lúc này, chắc hẳn vẫn còn đang du ngoạn chốn nhân gian." Hắn nhếch mép cười: "Từ thuở nhỏ, hắn đã chu du khắp nơi, chí hướng lớn lao, tất nhiên không màng đến Tề quốc nhỏ bé của ta."
Mọi người nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Nhưng rồi, sự việc đã xảy ra ngoài dự liệu của hắn.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài điện, tiếng xướng danh the thé vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch, từng đợt, từng đợt vọng vào trong cung cấm.
"Công tử Phù Ung đến!"
Tiếng hô vang dội khiến ta giật mình, suýt chút nữa làm rơi chén đồng!
Nguy công tử vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt sắc bén lại không ngừng dò xét biểu cảm của ta.
May thay, một bóng hình cao gầy đang chậm rãi tiến đến.
"Phù Ung, bái kiến huynh trưởng."
"Ừm."
Nguy công tử thản nhiên đáp lời, giọng điệu không hề vui vẻ:"Phụ thân đã nhập quan, đệ lại mải mê du ngoạn bên ngoài không chịu về. Nay ta phạt đệ ngồi hàng ghế dưới, có lời nào muốn nói không?"
Trước hành động tiền trảm hậu tấu này, Phù Ung vẫn điềm nhiên:
"Vâng, xin vâng lệnh huynh trưởng."
Hình phạt này, đối với hắn mà nói chẳng thấm vào đâu.
Nhưng Nguy công tử vẫn chưa chịu buông tha, lời lẽ càng thêm cay nghiệt: "Trước khi qua đời, phụ vương thường nằm trên giường bệnh mà nhắc đến đệ, không ít lần rơi nước mắt. Phạt đệ như vậy, e rằng vẫn còn quá nhẹ!"
Nói đoạn, hắn đưa mắt nhìn quanh: "Chư vị, ý các vị thế nào?"
Đây là chuyện nội bộ của gia đình quyền quý, tất nhiên không ai dám lên tiếng.