Mạn Cơ
Chương 12
Đang ăn ngấu nghiến bát cháo, phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng bánh xe lăn.
"Mạn Cơ, ngươi đang ăn gì vậy?"
Không biết nghĩ thế nào, Phù Ung công tử lại tự mình lăn xe ra ngoài.
Ta vội vàng che bát lại: "Giống với của công tử."
Nghe vậy, lông mày hắn nhíu lại, thần sắc có chút tức giận: "Giống nhau, tại sao phải che che giấu giấu?"
Ta không nói nên lời.
Bánh xe lăn gần, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy vỏ trấu đang sôi sùng sục trong nồi.
Trong khoảnh khắc, bi ai, tự trách, hỉ nộ ái ố, thay nhau hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú mà gầy gò ấy, giọng hắn run rẩy, không thể khống chế: "Sao ngươi có thể như vậy?! Mạn Cơ! Ngươi hy sinh như vậy, bảo ta phải làm sao đây?!"
Hắn liên tục than thở, thần sắc ảm đạm, mím chặt môi, quay xe trở về.
Ta không biết chuyện này có phải lại một lần nữa khiến hắn bị tổn thương hay không, cũng không tiện đến trước mặt hắn, chỉ có thể lặng lẽ chờ ở ngoài sân, chờ cho đến khi trời tối.
Vào nhà mới phát hiện, Phù Ung công tử vẫn chưa ngủ.
Hắn vẫn như ban ngày, nằm im trên giường, một tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt mình, thần sắc vô cùng phức tạp.
Đó là một loại vẻ mặt vừa tự tin, lại vừa tự nghi ngờ.
Thấy ta do dự đứng ở cửa, hắn chậm rãi mở miệng: "Mạn Cơ..."
"Dạ."
"Vì sao đối xử tốt với ta như vậy?" hắn khẽ thở dài, "Chẳng lẽ, ngươi đối với ta... đối với ta..."
Đột nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói đó, ta nhìn quanh bốn phía, ở góc tường tìm thấy một chiếc gương đồng cũ nát, bèn nhặt lên thổi thổi bụi.
Sau đó, cứng rắn nhét vào lòng hắn.
Phù Ung công tử: "..."
Soi gương xong, bị bộ dạng đầu bù tóc rối, không chải chuốt của mình làm cho kinh hãi, Phù Ung công tử, hoàn toàn đóng cửa lòng mình lại.