Mạn Cơ

Chương 1

Dưới lớp xiêm y mỏng manh, ta như một mỹ nhân rắn đang uốn lượn, trườn mình trên tấm thảm trải đất ấm áp.

Cách đó ba thước chính là vị khách quý mà ta phải hầu hạ đêm nay.

Phù Ung công tử.

Hắn không chỉ là thứ tử được Tề Công sủng ái nhất, mà còn là nhà du thuyết danh tiếng chu du khắp chư hầu, lời nói ra tựa gấm hoa.

Chỉ một lời nói nhẹ tênh của hắn, cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một nô lệ như ta.

Vì vậy, ta không ngại hãm hại mỹ nhân dẫn đầu đoàn múa, lén bôi mỡ heo vào đế giày của nàng ta, khiến nàng ta ngã lộn nhào ngay tại chỗ...

Thế là, vũ cơ được đưa đến hầu hạ hắn, như nguyện là ta.

Đây quả là một vinh dự hiếm có.

Lợi dụng lúc đang quỳ rạp dâng rượu, ta len lén ngước mắt lên nhìn.

Qua tấm rèm mỏng, ta thấy một bóng người đang ngồi, mái tóc đen nhánh, xiêm y trắng muốt, nếp áo phẳng phiu như tuyết, lông mày đậm như nét mực, mỗi một đường cong đều tuyệt mỹ.

Nhưng khi ánh mắt ta dừng lại ở giữa chân mày, liền bị bàn tay của một thị vệ chắn lại, che đi đôi mắt sâu thẳm bên dưới.

"Không được nhìn thẳng vào công tử."

"Vâng ạ."

Ta bò đến gần, gần như có thể ngửi thấy hương thơm thanh khiết tỏa ra từ người đối diện, thì bỗng nghe thấy một giọng nói êm dịu như tuyết tan vang lên trên đỉnh đầu.

"Sao lại là ngươi?"

"A?"

"Ta đã nói với gia chủ nhà ngươi rồi, ta thích những nữ tử lớn tuổi, đầy đặn hơn."

"..."

Giọng nói lười biếng ấy tuy không hề mang theo chút uy h.i.ế.p nào, nhưng lại khiến ta như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh toát.

Thấy ta run rẩy không ngừng, Phù Ung công tử nghiêng người đến gần, đôi môi đỏ thắm khẽ cất lời, hơi thở như đàn hương pha mật ngọt.

"Những gì ngươi làm, ta đều đã thấy cả rồi."

 

Hắn…. thấy hết rồi sao?

Lời vừa dứt, ta lập tức toát mồ hôi lạnh: "Xin, xin công tử tha mạng!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận