Mạn Cơ

Chương 14

Trở về sân, ta thấy Phù Ung công tử đang đứng dưới ánh sáng. 

Tuy tóc tai rối bời, chân trần, râu ria lởm chởm, nhưng vẫn không che giấu được phong thái hơn người.

Tim ta đập thình thịch, nhất thời có chút e dè, không dám đến gần.

Một lát sau, hắn loạng choạng đi đến gốc tường, đón lấy một con chim bồ câu bay từ ngoài tường vào.

Thấy hắn lấy ra một bức thư lụa mỏng, ta không kìm được tò mò, tiến lên chủ động hỏi: "Công tử, trong thư viết gì vậy?"

"Biết được hai vị phu nhân mất tích, Nguy công tử đang trên đường trở về."

Hắn đọc đi đọc lại bức thư vài lần, rồi đốt nó, ném xuống nước: "Thời gian không còn nhiều nữa, chẳng bao lâu nữa, chờ quân của ta tìm đến, chúng ta sẽ đến Ngụy quốc cầu viện."

"Vậy, vậy thì tốt quá."

Nhìn thấy hắn oai phong lẫm liệt, ngày càng khỏe mạnh, lòng ta tràn ngập vui sướng.

Hắn đưa tay về phía ta, phong độ nho nhã, khiến người ta say mê.

"Mạn Cơ, còn mong nàng hãy giúp ta."

Vốn nhút nhát như ta, cũng không nhịn được mà chủ động nắm lấy bàn tay ấm áp kia của hắn .

"Được! Ta nguyện làm tay chân cho ngài."

Cơn gió của Lâm Tri thổi đến tận biên giới.

Ngay cả vùng quê hẻo lánh cũng nghe đồn rằng vương quyền đã có sự thay đổi.

Theo lời các thương nhân qua lại, tiểu Tề công bệnh nặng không dậy nổi, Nguy công tử trở về, lấy di chiếu ra ép vua thoái vị. Trong thành Lâm Tri đang rối ren.

Còn bên ta, lại phải đối mặt với một vấn đề nan giải.

Theo lời thầy thuốc, loại thuốc này được làm từ m.á.u hươu, là đại bổ, nhưng người dùng thường cảm thấy nóng bức khó chịu, tốt nhất là có người ở bên cạnh giúp đỡ.

Thầy thuốc đã nói rất rõ ràng, nhưng Phù Ung công tử vẫn không hề lay chuyển.

Mùa xuân đến, chim hót líu lo.

Vào đêm khuya, ta luôn nghe thấy tiếng hắn trằn trọc, rên rỉ khe khẽ, hoặc là nóng bức khó chịu, mồ hôi thấm đẫm lớp áo dày.

Vì không muốn làm phiền ta, hắn chỉ có thể tự mình loạng choạng ra giếng tắm.

Ta cứ ngỡ hắn kiên cường như đá.

Hôm nay sau khi tắm rửa xong, ta buông tóc dài, ngồi dưới giường cho mát, Phù Ung công tử bỗng nhiên gọi ta: "Mạn Cơ, y phục của nàng bị ướt rồi."

Dù không quay đầu lại, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tinh tế đó, khiến ta bối rối, chỉ biết thuận miệng đáp.

"Ồ."

"Để ta lau cho nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/man-co/chuong-14.html.]

Nói rồi, hắn cầm lấy khăn tắm trong tay ta, cẩn thận lau qua cổ, qua xương quai xanh, đến gần áo lót.

Dưới ánh trăng sáng, hắn nhìn ta thật lâu, hơi thở dần dần nặng nề.

Một bàn tay chậm rãi đưa tới. Bàn tay ấy trắng trẻo thon dài, sáng hơn cả ánh trăng, mịn màng hơn cả ngọc, nhưng lại chùn bước.

Xấu hổ và căm giận, ta nắm lấy bàn tay nóng bỏng ấy: "Vì sao ngài lại nhẫn nhịn?"

"Ta không muốn làm tổn thương nàng."

"Sao ngài lại làm tổn thương ta?"

"Nếu ta vì dục vọng của mình mà chiếm đoạt nàng, thì có gì khác với Nguy công tử?"

Nhìn vào đôi mắt hắn đầy vẻ áy náy, nước mắt ta cuối cùng cũng rơi lã chã: "Nguy công tử đa nghi, mỹ nhân do người khác đưa tới đều bị hắn hành hạ đến chết, nhưng vì ta là cướp được từ tay công tử, hắn mới tha cho ta một mạng. Huynh trưởng ngài còn không biết hổ thẹn, sao công tử phải hổ thẹn chứ?"

Giọng nói của hắn trầm thấp mà êm ái, tao nhã như tiếng đàn: "Đôi mắt này của nàng, vẫn giống như ba năm về trước, hệt như hai ngọn lửa hoang dã đang cháy. Ta chỉ là, sợ nó lụi tàn."

Nghe vậy, lòng ta rung động, ngây người không nói nên lời.

Đêm tối lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp, trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy. 

Lòng bàn tay nóng ran, lòng bàn chân cũng nóng ran. 

Trước mắt ta như có một màn sương, gạt đi lớp lớp che phủ, ta thấy ánh mắt yêu thương và hối hận của hắn.

Hắn đang hối hận.

Hối hận vì đã từng bỏ lỡ ta.

Hận ý trở nên sắc bén, nước mắt tuôn rơi, có lẽ ta nên khóc một trận thật đã, nhưng thốt ra từ miệng, lại chỉ là một câu nói lạnh lùng: "Công tử không muốn biết Nguy công tử đã đối xử với ta như thế nào sao?"

Trước kia ta không dám nói.

Nói ra sợ người ta cười, lại sợ người ta sỉ nhục.

Nhưng hôm nay, dưới ánh mắt của hắn, tất cả vết thương trong lòng ta như bị lật tung, ta khàn giọng nói: "Đau. Mỗi lần, đều rất đau."

Trong phòng rất yên tĩnh, bởi vì quá yên tĩnh, tiếng thở của người trở nên rõ ràng chưa từng thấy.

Môi Phù Ung công tử run rẩy, hắn không ngừng vuốt ve lông mày và đôi mắt ta, dường như muốn nói điều gì đó.

Nhưng chưa kịp để ta mở miệng, hắn đã bất ngờ hôn ta, sức mạnh ấy như muốn nuốt chửng ta!

Thực sự là đau đớn tột cùng, căm hận tột cùng, cũng hối hận tột cùng!

Tuy đều là nam nhân, nhưng Phù Ung công tử và Nguy công tử hoàn toàn khác biệt.

Đôi mắt thanh tú, vòng tay ấm áp của hắn, tựa như gió xuân lướt qua.

Suốt một đêm, ta bị vây trong màn the buông xuống, như thể đang ở trong làn nước lấp lánh, cùng với ánh sáng và bóng tối lay động. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Hơi thở thoảng bên tai, trở thành cơn gió đưa đẩy ta.

Ta được hắn ôm trong lòng, cảm nhận ánh sáng duy nhất và khác biệt giữa vũng bùn lầy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận