Mạn Cơ

Chương 2

Tuy bị ta lừa gạt, nhưng Phù Ung công tử không làm khó ta, sau khi bị đưa trở về phủ, gia chủ lại muốn tiếp tục kế hoạch ban đầu, đưa ta đến hầu hạ Nguy công tử.

Tuy là huynh đệ cùng mẹ với Phù Ung công tử nhưng Nguy công tử lại là kẻ hiếu chiến, tính tình tàn bạo, hắn từng vì muốn chiếm đoạt một vị công chúa mà ra lệnh diệt cả một quốc gia, có thể thấy được sự hung ác của hắn.

Ta dĩ nhiên là không muốn, vì vậy đã quỳ xuống van xin mãi, xin gia chủ cho ta thêm một cơ hội nữa.

Cuối cùng gia chủ cũng đồng ý.

Để đề phòng ta lại thất bại, hắn chỉ cho phép ta khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng bên ngoài vũ y, nếu cứ như vậy mà trở về, chắc chắn ta sẽ bị c.h.ế.t cóng trong gió tuyết.

Cũng bởi vậy, cơ hội này càng trở nên quý giá.

Ngoài sân nhỏ tuyết rơi lất phất, ta do dự bước đi qua lại mấy lần, đôi chân đã sớm lạnh cóng đến mức mất hết cảm giác.

Từ trong bức tường rào vọng ra vài tiếng nói chuyện khe khẽ.

"Công tử đã mấy ngày nay u sầu không vui rồi...Nếu có thể khiến công tử vui vẻ trở lại, chúng ta cần gì phải thở dài than ngắn thế này? Haiz!"

Nghe thấy tiếng thở dài của họ, ta vừa định gõ cửa, thì giọng nói chuyện kia bỗng trở nên the thé: "Công tử ghét người ngoài đến gần!"

"Cút!"

Ta kéo chặt áo choàng, nhỏ nhẹ nói: "Ta có một kế, có thể khiến chủ quân vui vẻ."

Một lúc lâu sau.

Đối phương mới nói: "Ngươi, một nữ nô thấp hèn, thật sự có thể khiến công tử cười sao?"

"Nếu ngài ấy không cười, đại nhân cứ việc g.i.ế.c ta!"

Nghe ta thề thốt chắc chắn như vậy, hai người kia do dự nói: "Nếu có thể khiến chủ quân giải khuây vui vẻ, cho nàng ta vào thì cũng chẳng sao."

"Nếu không thể khiến công tử vui vẻ, chúng ta lập tức g.i.ế.c nàng ta!"

"Phải đấy, phải đấy!"

Nói xong, hai người cười lớn.

Ngay sau đó, cửa viện mở ra.

Đi qua con đường cát nhỏ, phía trước là một hành lang dài, Phù Ung công tử khoác một chiếc áo choàng lớn màu đỏ son viền lông chồn, hai tay ôm một chiếc lò sưởi nhỏ, ngồi giữa khung cảnh mùa đông tuyết trắng xóa, tựa như một nét bút đậm nhất, rực rỡ nhất trong bức tranh.

Thấy ta do dự bước đến gần, một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, mang theo vẻ dò xét.

"Ai cho ngươi vào đây?"

Trong bóng tối vang lên hai giọng nói lí nhí phân trần.

"Là nàng ta tự nói có thể khiến công tử cười đấy!"

"Nếu công tử không cười, chúng ta sẽ lập tức g.i.ế.c nàng ta!"

Ta nghe thấy tiếng nói, bèn nhìn trộm vào bóng tối xem hai người kia là ai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng người mà không thấy bóng dáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/man-co/chuong-2.html.]

Đây chắc chắn là hai vị kiếm khách cấp bậc tông sư!

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nỗi sợ hãi bị kìm nén nhờ chút dũng cảm liều lĩnh đang dâng trào trong lòng, quý nhân dưới hành lang khẽ khép lại áo choàng, nhếch môi cười nhạt:

"Ồ? Nói nghe xem?"

Ta lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy: "Tiểu nữ tử muốn noi gương Đát Kỷ và Bao Tự, làm một đời yêu phi!"

Lời nói vừa dứt.

Không có phản ứng.

Đang lúc ta thấp thỏm lo âu, người trên hành lang bỗng lật nắp chén trà, một ngón tay chỉ vào ta: "Ngươi? Chỉ bằng ngươi?"

Ta ngơ ngác: "Ta, ta thì sao?"

Cách đó không xa, đồng thời vang lên hai tiếng cười: "Nữ nô này chỉ nói đùa thôi mà, chủ quân lại coi là thật sao!"

"Nô tỳ hiện chỉ thiếu một cơ hội!"

Ta ngẩng đầu lên, vô mặt vô cùng nghiêm túc nói:

"Ngày nào đó, nô tỳ nhất định trở thành yêu phi họa quốc!"

Nghe vậy,  Phù Ung công tử khẽ nhíu mày, nhìn quanh.

Hắn có vẻ hơi kinh ngạc, một nụ cười không kìm nén được đang dần hiện ra trên môi: "Ồ! Nàng, nàng ta vậy mà lại nói thật?!"

Lời còn chưa dứt, hắn đã bật cười!

Hai vị kiếm khách cấp bậc tông sư nghe thấy hắn cười không ngớt, cũng vội vàng cười theo - cửa ải sinh tử hôm nay, coi như đã vượt qua rồi!

Ba người, ba cái miệng, cười đến mức ta nổi hết da gà:

"Nô tỳ nghe người ta nói Phù Ung công tử là người tài đức vẹn toàn, không ngờ cũng giống như những nam nhân tầm thường khác, chỉ vì ta là nữ nhi nên mới xem thường ta!"

Lời này có thể nói là vô cùng táo bạo.

Nhưng hắn chỉ nhìn ta, nụ cười cứng lại trong chốc lát, rồi lại không hề tức giận.

Ngay sau đó...

Hắn lại càng cười lớn hơn nữa!

Nụ cười của Phù Ung công tử, như hương quế lan tỏa trong trời cao trong lành, như ánh trăng d.a.o động trên mặt hồ lấp lánh, khiến ta rơi vào cảm giác run rẩy khó hiểu, thậm chí đứng ngây người như kẻ ngốc.

Ban đầu, ta lo lắng hắn sẽ không cười.

Giờ đây hắn đã cười rồi, ta lại cảm thấy nhục nhã vô cùng mà nói: "Chiến trường của nam nhân là nơi triều đình, chiến trường của nữ nhân là chốn hậu cung, các ngài tranh đấu, chúng ta cũng tranh đấu, điều này buồn cười lắm sao?"

Lời vừa dứt.

Phù Ung công tử bỗng nhiên im bặt tiếng cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận