Mạn Cơ

Chương 7

Nhưng ngay sau đó, ta lại thấy người mà ta vừa cầu nguyện, mái tóc đen nhánh, tay áo bào buông rủ, từ phía sau thần tượng Thái Sơn quân, chậm rãi bước ra.

Ta: "..."

Cảm nhận được ánh mắt của ta, người nọ phất tay áo, mỉm cười: "Mạn Cơ, đã lâu không gặp."

Thời gian dài đằng đẵng trôi qua cũng không làm lu mờ phong thái của hắn. 

Người nam nhân trước mắt nhìn ta đầy hứng thú, mái tóc đen bóng mượt buông xuống đôi vai, vừa phong nhã vừa thanh lịch.

Có lẽ, ta nên hận hắn.

Hận hắn, hận hắn lại một lần nữa đem ta ra làm trò đùa.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Thế nhưng ba năm trôi qua, hắn vẫn không quên ta.

Điều này khiến cho oán hận trong lòng ta dần hóa thành vui mừng.

Ta nghẹn ngào, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Phù Ung công tử ngây người.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói thiếu niên: "Chúc mừng chủ quân, lại thêm một lần nữa không tốn một binh lính mà khuất phục được đối thủ!"

Vừa dứt lời, đã có người lên tiếng phản bác: "Hừ, ngươi nhìn chủ quân xem, có giống đang vui mừng không?"

Phù Ung công tử đi qua đi lại, thấy ta nước mắt rơi như mưa, không khỏi thở dài: "Mạn Cơ à Mạn Cơ! Ngươi giờ đã là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi, sao vẫn ngây thơ, không chút tâm cơ nào vậy?"

Ta im lặng không nói nên lời.

"Thôi được rồi, trách ta đùa giỡn ngươi." Phù Ung công tử vừa nói vừa nhíu mày: "Nhưng mà, ta nhớ rõ đã đưa ngươi đến phủ Thái tử, sao ngươi lại trở thành sủng thiếp của Nguy công tử?"

Khóc xong, ta cũng bình tĩnh hơn nhiều: "Chuyện này, có lẽ hộ vệ của ngài biết rõ."

"Chậc!"

Ngay lập tức, hai luồng kiếm khí bay vụt qua, tóc mái của ta bị cắt đứt.

Hai kiếm khách vô hình nọ cuối cùng cũng lộ diện, hóa ra là một cặp thiếu niên cao gầy.

"Đừng có gây thêm phiền phức cho chủ quân!"

"Đây chính là số phận của một nữ nô như ngươi!"

"Ngươi phải nhận mệnh đi!"

Họ vung kiếm về phía ta, nhưng lại bị Phù Ung công tử ngăn lại. Giọng điệu của hắn có chút ngập ngừng: "Hôm đó ta rời đi vội vàng, cũng không kịp hỏi han ngươi. Ta biết Thái tử Giới đối xử với nữ nhân rất ôn hòa, nhưng huynh trưởng của ta..."

Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Hắn đối với ngươi, chắc chắn là không tốt đẹp gì."

Nghe vậy, cổ họng ta nghẹn lại.

Nước mắt lại muốn chực trào ra.

Hắn tiến lên một bước, giọng nói đầy quan tâm: "Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể đưa ngươi rời khỏi đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/man-co/chuong-7.html.]

Phù Ung công tử.

Kẻ này tuy giỏi mưu mô, quỷ kế, nhưng lại có một trái tim nhân hậu, giàu lòng trắc ẩn.

Nhưng hắn ta lúc này đang lâm vào cảnh khốn khó, còn ta lại là phu nhân của Nguy công tử. 

Nếu ta cứ cố chấp đi theo hắn, e rằng chỉ càng khiến tình hình của hắn thêm tồi tệ!

Sợ hắn ta sẽ đi tìm Nguy công tử để đối chất, ta cố kìm nén nước mắt, ngẩng cao đầu nói: "Tại sao phải đi? Một nữ nhân, có thể ngồi vào vị trí này của ta, e rằng đã là đỉnh cao rồi? Thay vì lo lắng cho ta, công tử hãy lo cho bản thân mình trước đi!"

"Ngươi nói vậy là sao?"

"Công tử, chẳng phải giờ cũng chỉ là thường dân sao?" 

Ta khẽ liếc nhìn hắn với vẻ khinh thường: "Còn ta là phu nhân được sắc phong đàng hoàng, lẽ ra công tử phải hành lễ với ta mới phải!"

Lời nói hỗn xược này không khiến hắn nổi giận, ngược lại khiến cho hộ vệ của hắn tức giận: "Chủ quân nên sớm biết, không nên coi nô lệ như con người, bọn họ sẽ chỉ được đằng chân lân đằng đầu!"

Hai người bọn họ lời lẽ gay gắt, khiến ta xấu hổ mặt đỏ bừng.

Thế nhưng Phù Ung công tử không hề trách mắng ta, chỉ thản nhiên nói: "Kẻ tiểu nhân thì lo cho bản thân, người quân tử thì lo cho quốc gia, bậc đại trượng phu thì lo cho thiên hạ. Ta, chỉ là không màng đến nước Tề nhỏ bé này mà thôi."

"... Công tử rồi sẽ hối hận."

Hắn không hề giải thích lấy một lời, chỉ lắc đầu, dường như thật sự cảm thấy tiếc nuối cho ta.

Cho đến khi rời đi, nụ cười cũng không còn xuất hiện trên môi hắn nữa.

Trở về cung, ta thấy đèn đuốc sáng trưng.

Nguy công tử đang ngồi trên giường, đôi mắt u ám nhìn ta chằm chằm: "Nàng đi đâu vậy?"

Nhìn thấy trên má hắn có một vết cào đỏ rực, ta biết hắn lại bị thua thiệt ở chỗ Đàm phu nhân, chỉ có thể cẩn thận đáp lời:

"Chỉ là đi dạo một chút thôi."

"Đến tận bây giờ?"

"Vâng."

Tiến thêm vài bước, ta đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương căng thẳng của hắn:

"Hôm nay lúc múa, thân thể nặng nề, nên tâm trạng có phần lo lắng."

"Vì sao?"

"Thân thể ngày một đầy đặn, sợ rằng chủ quân không thích."

"Hừm..."

Giọng điệu nhỏ nhẹ của ta dường như đã làm hắn hài lòng. 

Nguy công tử đưa tay ra kéo ta một cái, rồi ôm chặt vào lòng: "Sao ta lại không thích chứ? Nhờ có nàng, hôm nay ta mới giải được nỗi khốn đốn."

Nghe vậy, ta dịu dàng mỉm cười đáp: "Thiếp nguyện cùng ngài chia sẻ ưu phiền."

Bạn cần đăng nhập để bình luận