Mạn Cơ
Chương 7
Nhưng ngay sau đó, ta lại thấy người mà ta vừa cầu nguyện, mái tóc đen nhánh, tay áo bào buông rủ, từ phía sau thần tượng Thái Sơn quân, chậm rãi bước ra.
Ta: "..."
Cảm nhận được ánh mắt của ta, người nọ phất tay áo, mỉm cười: "Mạn Cơ, đã lâu không gặp."
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua cũng không làm lu mờ phong thái của hắn.
Người nam nhân trước mắt nhìn ta đầy hứng thú, mái tóc đen bóng mượt buông xuống đôi vai, vừa phong nhã vừa thanh lịch.
Có lẽ, ta nên hận hắn.
Hận hắn, hận hắn lại một lần nữa đem ta ra làm trò đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận