Mạn Cơ
Chương 19
Chiến xa phía trước tiến lên, đưa đến một tù binh gầy yếu nhỏ nhắn, Phù Ung công tử lạnh lùng nói: "Không. Thả Mạn Cơ, ta có thể dùng một người để trao đổi với ngươi."
Nhìn rõ nữ tử đứng trước xe chiến, ta thất thanh kêu lên.
"Công chúa!"
Không chỉ ta nhìn thấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Nữ tử bị trói chặt, dùng để bức cung kia, chính là công chúa Đàm quốc mà ta từng cứu!
Mọi thứ trở về điểm xuất phát, Nguy công tử kích động đứng dậy, nhưng lại bị mấy đại thần bên cạnh liên tục khuyên can: "Hãy giữ Mạn Cơ lại, Phù Ung công tử còn có điều kiêng kỵ, lúc này sao có thể đổi người!"
"Bệ hạ, mong người suy xét kỹ càng!"
Nhưng Nguy công tử nào có nghe lời bọn họ?
Gần như ngay sau đó, hắn liền hất ngã hai lão thần đang ra sức khuyên can hai bên, một tay kéo ta, một tay đi về phía cỗ xe chở tù binh.
Lại một lần ôm công chúa Đàm quốc vào lòng, Nguy công tử mặt đỏ bừng: "Đàm Cơ, nàng đừng giận nữa! Nay ta đã là Tề Công, bây giờ ta sẽ trả lại Đàm quốc cho nàng, được không?"
Lời này vừa nói ra, các đại thần tức giận mắng chửi ầm ĩ!
Còn ta bị đẩy lên xe chiến của Phù Ung công tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn màn kịch trước mắt này, công chúa Đàm quốc vẫn yếu ớt như cũ, nhưng nhìn sắc mặt nàng, dường như thật sự đang cười.
Không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc Nguy công tử ôm mỹ nhân, đang vui mừng cuồng loạn, nàng ta lại đột nhiên từ trong lòng n.g.ự.c rút ra một thanh đoản kiếm.
Biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt!
Nguy công tử lập tức bị ám sát, ngã xuống đất. Trước n.g.ự.c hắn tràn ngập một làn sương máu, nhưng dù đã gan ruột vỡ nát, hắn vẫn hướng về phía hai tên giáp sĩ định bảo vệ mình mà hét lên:
"Không! Đừng g.i.ế.c nàng!"
Có mệnh lệnh của hắn, không ai ngăn cản cuộc ám sát của Đàm công chúa. Cho đến khi hắn không còn động đậy, cô nương yếu đuối ấy nhào lên người hắn, đôi vai run rẩy không ngừng.
Ta tưởng nàng đang khóc.
Nào ngờ khi công tử Phù Ung kéo ta đến bên mình, chiến xa lăn bánh qua, ta mới nhận ra, thứ trong tay nàng ôm chặt chính là một trái tim đẫm máu.
Ăn thịt của chàng, ngủ trên da của chàng.
Mối thù này, hận này, sẽ mãi không quên!
Thế như chẻ tre.
Cung Tề thất thủ, triều thần không ai kháng cự.
Phù Ung công tử binh không nhuốm máu, dễ dàng tiếp quản vương quyền Tề quốc.
Còn Nguy công tử bị phanh thây mổ bụng, chẳng ai ngó ngàng, chỉ vội vã chôn vào hoàng lăng.
Mọi người khuyên hắn nên nhanh chóng lên ngôi Tề Công, kẻo đêm dài lắm mộng.
Nhưng Phù Ung công tử lại có điều lo ngại.
Không gì khác, thái tử Giới vẫn còn sống, chỉ là bị Nguy công tử biến thành người câm mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Màn tranh đoạt vương vị của ba huynh đệ đã hạ xuống.
Ta đem dải chiếu thư rách nát đưa cho hắn xem, đối phương mới chợt hiểu ra: "Thảo nào thái tử Giới vốn hiền hòa lại ra tay với ta.”
“Ngài cũng không thể nào đoán hết được lòng người, phải không?"
Nghe vậy, Phù Ung công tử thở dài một hơi.
Sau khi thuận lợi lên ngôi, hắn cũng như lão Tề công ngày đêm bên án thư, bận rộn vô cùng.
Dù vậy, mỗi ngày hắn vẫn dành thời gian cùng ta dùng bữa.
Hôm nay, hắn lại đến muộn.
Chờ đợi hồi lâu, ta bèn mang theo một vật, đi đến chính điện Tề cung yết kiến.
Thấy Phù Ung công tử khoác áo mỏng, ánh sáng chiếu rọi hai bên, đang tập trung tinh thần viết lên một thanh trúc giản.
Ta ra hiệu cho cung nhân đừng thông báo, lặng lẽ rón rén đến phía sau tấm lưng rộng lớn ấy, nhẹ nhàng đặt vật trong tay lên vai hắn.
Phù Ung công tử giật mình, cầm lấy vật đó, mới phát hiện là một con vật.
"Cáo tuyết từ đâu đến vậy?"
"Bắt được ở bên ngoài."
Ta nói xong, liền đem con cáo tuyết lông xù trắng muốt ấy quấn lên cổ hắn, nhìn dáng vẻ ung dung quý phái, phong độ tuấn tú, không khỏi mỉm cười: "Lần đầu tiên gặp công tử, công tử chính là quấn lông hồ ly trắng như thế này."
"Ồ?"
Ta buông tay ra, cáo tuyết liền run rẩy chạy xa.
"Vậy, công tử còn nhớ dáng vẻ của Mạn Cơ không?"
"Không nhớ nữa."
Thấy mặt ta xịu xuống, hắn có chút trêu chọc nhìn ta:
"Nếu có, chắc là người gầy yếu như dây leo, mặt xanh xao nhợt nhạt."
"Ba năm trước, trong trận gió tuyết lớn gặp nàng, nàng chính là như vậy, đói đến mức như sắp ngất xỉu."
Ta giật mình: "Thật sự trông tệ đến vậy sao?"
"Không tệ."
Hắn đặt con cáo tuyết trên tay ngắm nghía, nhìn nó một lúc, nụ cười trở nên kín đáo:
"Giờ ta thấy, Mạn Cơ giống con cáo trắng này, đẹp đẽ yêu mị, nhưng đều có móng vuốt sắc nhọn nhỏ xíu, cào đau lòng người."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nói rồi, hắn thả con cáo xuống, để nó chạy lung tung xung quanh.
Ta nhìn mu bàn tay hắn, lại đã xuất hiện mấy vết cào đỏ tươi, không khỏi mặt đỏ bừng: "Mạn Cơ cào công tử lúc nào chứ… cho dù có cào, cũng đâu có dùng sức."
Vừa nói, ta vừa đặt tay lên vai hắn xoa bóp.
Hắn rất hưởng thụ sự vuốt ve của ta, Phù Ung công tử thoải mái ngửa cổ ra, tay kia ôm lấy eo ta, dùng lòng bàn tay mềm mại mà mạnh mẽ vuốt ve lưng ta:
"Không sao, nàng cứ mạnh tay thêm chút."