Ma Đạo Chi Chủ

Chương 16 Luyện Huyết - Đột Phá Nguyên Anh Mới

Trận tử chiến giữa Lý Mạc Phàm và Hồ Vô Cực đã khiến toàn bộ đỉnh núi Thiên Hồ bị gọt phăng đi một nửa, để lại một mặt phẳng nhẵn nhụi như bị một lưỡi kiếm khổng lồ chém ngang.

Máu của tu sĩ Nguyên Anh mang theo linh tính cực cao, khi rơi xuống đất không hề tan đi mà cháy lên thành những ngọn lửa màu vàng nhạt, ăn mòn đá ngọc và cây cỏ xung quanh thành những hố sâu hun hút.

Lúc này, Lý Mạc Phàm dù đang đứng ở đỉnh cao của Kim Đan, nhưng cơ thể hắn cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt li ti như đồ sứ sắp vỡ. Việc đối đầu trực diện với một vị Nguyên Anh Trung Kỳ khiến kinh mạch của hắn phải gánh chịu một áp lực khổng lồ, linh lực tím đen trong người đang sôi sục đến mức mất kiểm soát.

​"Nghiệt súc, ngươi thực sự đã ép ta phải dùng đến con bài tẩy cuối cùng này!" Hồ Vô Cực gầm lên, gương mặt lão đã hoàn toàn mất đi vẻ tiên phong đạo cốt, thay vào đó là sự điên cuồng của một con cáo già bị dồn vào đường cùng.

​Lão vỗ mạnh vào túi trữ vật bằng da thú.

Một luồng ánh sáng xanh biếc rực rỡ, mang theo hơi thở của vạn năm rừng già, đột ngột thoát ra, ngay lập tức trấn áp toàn bộ tử khí tím đen đang bủa vây xung quanh.

Đó là một chiếc chuông nhỏ bằng đồng cổ, trên thân khắc đầy những phù văn của Hồ tộc thời viễn cổ, tỏa ra một luồng uy nghiêm khiến vạn vật phải phủ phục.

​"Đây là Thanh Hồ Chung - một kiện pháp bảo tứ giai!" Hồ Vô Cực cười tà ác, máu từ khóe miệng chảy dài xuống cằm. "Pháp bảo tứ giai có chứa cả khí linh bên trong, nó không phải là thứ đan dược hay công pháp hạng bét của ngươi có thể so sánh. Dưới sức mạnh tuyệt đối , một tên Kim Đan như ngươi chỉ là một viên sỏi ven đường!"

​Lão phất tay, chiếc chuông bay vọt lên không trung, phình to ra như một tòa tháp nhỏ. Một tiếng "boong..." trầm đục vang lên, làn sóng âm bằng mắt thường có thể thấy được lan tỏa ra như gợn sóng mặt hồ. Mỗi nhịp chuông vang lên, không gian xung quanh Lý Mạc Phàm lại co rút lại, áp suất không khí tăng lên gấp trăm lần.

Mười hai chiếc đuôi hồ ly vốn đang hung hãn của hắn bỗng bị ép chặt vào người, linh lực trong đan điền như bị đông cứng lại bởi một bàn tay vô hình. Đây chính là sự khủng khiếp của pháp bảo tứ giai - nó dùng quy tắc của thiên địa để đè bẹp ý chí cá nhân.

​Lý Mạc Phàm cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị một quả núi nghiền nát, xương sườn kêu "răng rắc" vì quá tải. Thế nhưng, đôi mắt tím của hắn không hề có vẻ sợ hãi, trái lại còn bùng lên một ngọn lửa tham lam vô độ. Hắn liếm vết máu trên môi, giọng nói khàn đặc nhưng đầy ngạo nghễ: "Pháp bảo tứ giai chứa đựng quy tắc sao? Thật tốt... thứ này, ta nhận!"

​Hắn không lùi bước, mà đột ngột kích hoạt Nhẫn Luyện Huyết. Từ trước đến nay, chiếc nhẫn này vẫn luôn mờ nhạt như một món trang sức tầm thường, nhưng thực chất nó là một pháp bảo ngũ giai mang tên Huyết Thần Nhẫn đang bị phong ấn tầng tầng lớp lớp.

Lý Mạc Phàm không chút do dự, hắn dùng răng cắn nát đầu ngón tay, nhỏ một giọt tinh huyết mang theo bản nguyên của Tử Linh Ma Hồ thuần khiết nhất vào chiếc nhẫn.

​"Mở cho ta! Phá tan phong ấn đi!"

​Một luồng hào quang đỏ thẫm như máu từ chiếc nhẫn bùng phát, hình thành một chiếc miệng lớn hư ảo của một loài quái thú thượng cổ ngay giữa hư không.

Chiếc miệng đó gầm lên một tiếng, trực tiếp cắn nuốt lấy sóng âm của Thanh Hồ Chung.

Lý Mạc Phàm vận chuyển Tử Linh Phệ Hồn Quyết đến cực hạn, mười hai chiếc đuôi hồ ly đột ngột biến đổi, lân phiến tím thẫm mọc ra thêm những gai nhọn mang theo Quy tắc Hủy Diệt - khắc tinh của mọi sự trấn áp.

​Hắn lao lên như một tia chớp đen, bất chấp việc da thịt bị tiếng chuông làm cho rách nát, một chiếc đuôi hồ ly vươn dài hàng chục trượng, quật mạnh vào thân chuông đồng.

"Keng!" Một tiếng va chạm kim loại chấn động đến mức khiến những đệ tử Hồ tộc đứng cách đó dặm đường phải nổ lỗ tai mà chết. Chiếc pháp bảo tứ giai vốn dĩ bất khả xâm phạm dưới sự đè ép của pháp bảo ngũ giai ngay lập tức bị lép vế, trên thân chuông lại xuất hiện một vết nứt nhỏ li ti.

​Hồ Vô Cực bị phản phệ, hộc ra một búng máu đen, lão kinh hoàng nhìn Lý Mạc Phàm đang điên cuồng lao tới: "Làm sao có thể? Ngươi chỉ là Kim Đan... làm sao có thể dùng nhục thân và một chiếc nhẫn rách để chống lại Nguyên Anh và pháp bảo tứ giai chứ?!"

​"Bởi vì..." Lý Mạc Phàm áp sát, bàn tay hắn hóa thành móng vuốt tím đen, đâm thẳng vào vị trí đan điền của Hồ Vô Cực với tốc độ mà thần thức không kịp bắt lại, "...các ngươi đã ngủ quên trong vinh quang quá khứ, còn ta bước lên từ địa ngục. Quy tắc của kẻ chết luôn mạnh hơn quy tắc của kẻ sống!"

​Móng vuốt của Lý Mạc Phàm ngập sâu vào bụng của Hồ Vô Cực.

Một tiếng "phập" ghê rợn vang lên, không phải tiếng kim loại đâm vào da thịt, mà là tiếng linh lực bị xé rách một cách thô bạo.

Máu Nguyên Anh màu vàng nhạt, mang theo hơi thở của linh tính thượng thừa, tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả cánh tay đầy lân phiến của Lý Mạc Phàm.

​Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, một thực thể nhỏ bé, rực rỡ hào quang trắng bạc đột ngột thoát ra từ đỉnh đầu lão già - đó chính là Nguyên Anh, kết tinh của hàng trăm năm khổ tu, mang theo khuôn mặt thu nhỏ của Hồ Vô Cực. Thực thể này đang run rẩy tột độ, đôi mắt tí hon tràn đầy sự kinh hoàng, nó định thi triển phép độn thổ - một loại thần thông đặc hữu của cấp bậc Nguyên Anh để tẩu thoát vào hư không.

​"Muốn chạy? Trước mặt Tử Linh Ma Hồ, linh hồn ngươi ngay cả tư cách luân hồi cũng không có!"

​Lý Mạc Phàm gầm lên, mười hai chiếc đuôi hồ ly phía sau bỗng chốc bung rộng ra hàng trăm trượng. Chúng đan chéo vào nhau tạo thành một cái lồng giam không gian kín kẽ.

Kếp hợp sức mạnh của chiếc nhẫn, cưỡng ép đóng băng dòng chảy của linh khí trong bán kính mười dặm, khiến mọi phép thuật dịch chuyển không gian đều trở nên vô dụng.

​Nguyên Anh của Hồ Vô Cực va đập mạnh vào vách ngăn tím đen, phát ra những tiếng kêu chói tai.

Lý Mạc Phàm há miệng, một luồng lực hút kinh người phát ra từ tận sâu trong linh hồn, trực tiếp nuốt chửng thực thể Nguyên Anh vào trong bụng.

​"Oành!"

​Một luồng năng lượng khổng lồ, thô bạo đến mức không thể tưởng tượng nổi bùng nổ bên trong cơ thể Lý Mạc Phàm. Đan điền hắn lúc này như một biển lửa bị dội thêm hàng vạn lít dầu sôi, viên Kim Đan màu tím thẫm điên cuồng xoay chuyển để tiêu hóa tinh hoa của một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ.

Thông thường, một tu sĩ Kim Đan nếu gan lì nuốt Nguyên Anh sẽ lập tức sẽ bạo thể mà chết. Thế nhưng Lý Mạc Phàm tu luyện chính là Tử Linh Phệ Hồn Quyết , hắn dùng sức mạnh của chiếc nhẫn Ngũ Giai để lọc bỏ oán niệm và tạp chất, chỉ giữ lại phần hồn lực tinh khiết nhất để bồi bổ cho mười hai chiếc đuôi và củng cố căn cơ. Khí tức hắn liên tục đề thăng đến khi đạt đến Kim Đan Viên Mãn mới dừng lại.

​Trong giây phút thần thức hòa quyện để thôn phệ, một luồng ký ức mảnh vỡ từ linh hồn Hồ Vô Cực tràn vào não bộ của Mạc Phàm như thác lũ.

Hắn nhìn thấy những hình ảnh từ vạn năm trước, thời điểm mà Thiên Nguyên Đại Lục còn là một vùng đất hoang sơ. Hồ tộc vốn không phải sinh trưởng tại đây, họ là những kẻ lưu vong từ một thế giới cao hơn. Hồ tộc ở Thiên Hồ Sơn thực chất chỉ là một nhóm vệ binh"

bị bỏ lại để trấn giữ cửa ngõ.

Hồ tộc thượng cổ thực sự đã di cư vào một không gian kín kẽ, chồng lấp lên thực tại gọi là U Minh Hồ Giới.

Lý ​Mạc Phàm phát hiện ra một sự thật đau đớn. Hồ Vô Cực giam giữ mẹ hắn Hồ Thanh Dao không chỉ đơn thuần là trừng phạt việc bà tư thông với phàm nhân. Bà là người duy nhất thức tỉnh được "Hồ Tổ Chìa Khóa" - một loại bí pháp huyết mạch ẩn trong linh hồn, thứ duy nhất có thể định vị chính xác tọa độ của U Minh Hồ Giới giữa dòng chảy hỗn loạn của không gian.

​"Hóa ra các ngươi chỉ là đám chó giữ cửa bị chủ bỏ rơi, vậy mà lại lấy danh nghĩa cao quý để hành hạ mẹ ta suốt từng ấy năm!" Mạc Phàm gầm lên trong đau đớn và phẫn nộ.

Linh lực tím đen từ lỗ chân lông hắn phun ra, hóa thành những sợi xích vô hình quất mạnh xuống mặt đất, khiến toàn bộ chính điện của Thánh Địa vốn được xây bằng ngọc thạch quý hiếm nay sụp đổ tan tành thành từng mảnh vụn.

​Chứng kiến đại trưởng lão bị nuốt chửng một cách tàn bạo, những đệ tử và chấp sự còn lại của Hồ tộc rơi vào trạng thái điên loạn. Họ biết nếu không giết được Lý Mạc Phàm thì cả tộc sẽ tuyệt diệt dưới tay tênma đầu này.

​"Kích hoạt Trận Pháp Tứ Giai Hạ Phẩm, Thiên Hồ Tuyệt Sát Trận! Dùng huyết tế để bảo vệ tổ đường!"

​Hàng ngàn đệ tử đồng loạt rút dao, cắt đứt cổ tay mình. Máu tươi của hàng ngàn tu sĩ Hồ tộc không rơi xuống đất mà bị trận pháp hút lấy, tưới lên những phù văn cổ xưa khắc trên những cột trụ đá khổng lồ.

Chín cột ánh sáng trắng bốc lên trời cao, hình thành chín cái đuôi cáo khổng lồ bằng linh lực thuần túy, mang theo uy lực có thể san phẳng cả một thành trì lớn, quất mạnh về phía Lý Mạc Phàm.

Lý ​Mạc Phàm liếc nhìn trận pháp, đôi mắt hiện lên sự khinh bỉ tột độ. Hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra hàng loạt Đan Dược Tam Giai Cực Phẩm nuốt lấy như ăn kẹo để bù đắp lượng linh lực khổng lồ vừa tiêu tốn.

Hắn không phá trận bằng sức mạnh thô bạo. Hắn vận hành thần thức cấp độ Kim Đan Viên Mãn đã tiệm cận Nguyên Anh, tìm ra những kẽ hở giữa các luồng linh khí đang vận hành hỗn loạn do huyết tế.

​"Trận pháp Tứ Giai mà không có tu sĩ Nguyên Anh chủ trì thì cũng chỉ là một cái vỏ rỗng đẹp đẽ mà thôi!"

​Lý Mạc Phàm điều khiển mười hai chiếc đuôi, mỗi chiếc đuôi đâm vào một mắt xích yếu nhất của trận pháp với độ chính xác tuyệt đối. "Răng rắc!" Lớp màng bảo vệ trắng xóa vỡ tan như thủy tinh bị búa tạ đập vào.

Hàng ngàn đệ tử Hồ tộc đang duy trì trận pháp lập tức bị phản phệ, cơ thể nổ tung thành sương máu ngay tại chỗ, tạo nên một cảnh tượng địa ngục kinh hoàng.

​Lý Mạc Phàm bước đi trên những phiến đá đẫm máu, tiến vào kho tàng bí mật nằm sâu dưới lòng đất của chính điện. Khi cánh cửa đá khổng lồ bị mười hai chiếc đuôi hồ ly đẩy ra, một luồng linh khí nồng nặc và ánh sáng lộng lẫy ập vào mắt.

​Tại đây, hắn nhìn thấy những hàng dài kệ gỗ bằng trầm hương tích lũy tài nguyên suốt ngàn năm, hàng vạn Linh Thạch Thượng Phẩm lấp lánh như sao trời, hàng trăm bình Đan Dược Tam Giai đủ loại từ bồi bổ kinh mạch đến chữa trị linh hồn.

Nhưng điều khiến Mạc Phàm chú ý nhất là một lò luyện đan cổ kính bằng đồng xanh, chân lò đúc hình ba con hồ ly đang quỳ lạy, tên gọi Thanh Minh Đỉnh - pháp bảo tam giai hạ phẩm.

Lý ​Mạc Phàm lại quét mắt qua đống tài nguyên đồ sộ. Hắn gọi lớn, giọng nói vang vọng khắp tầng hầm: "Bích Hà, Diệp Linh! Vào đây đi!"

​Hai người phụ nữ nhanh chóng chạy vào, gương mặt họ vẫn còn chưa hết bàng hoàng trước cảnh tượng xác chết la liệt bên ngoài.

Lý Mạc Phàm chỉ tay vào đống thảo dược quý hiếm và chiếc lò đan: "Bích Hà, nàng là người hiểu dược lý nhất. Dùng Thanh Minh Đỉnh này, ta sẽ dạy nàng luyện chế một loại Đan Dược Tứ Giai tên là Huyết Hồn Đan. Chúng ta sẽ dùng máu của toàn bộ tộc nhân Hồ tộc còn sót lại ở đây để làm chất dẫn đan."

​Sự tàn nhẫn và lạnh lẽo trong giọng nói của Lý Mạc Phàm khiến ngay cả Diệp Linh - một người vốn đã quen với những quy tắc nghiệt ngã của ma đạo - cũng phải rùng mình kinh hãi. Lý Mạc Phàm quay sang nhìn họ, đôi mắt tím không chút cảm xúc: "Ta cần viên đan này để cưỡng ép xung kích Nguyên Anh ngay tại đây. Thế giới này không cho phép kẻ yếu tồn tại."

Trái ngược với sự kinh hãi của Diệp Linh thì Doãn Bích Hà lại dùng một ánh mắt dò xét lên tiếng hỏi: "Mạc Phàm à, ta có một thắc mắc, chàng từ đâu biết được những kiến thức này, chúng không hề được ghi chép trong Tàng Kinh Cá!"

Đáp lại sự nghi hoặc của Doãn Bích Hà hắn ung dung lên tiếng: "Những thứ này đều là ký ức truyền thừa trong huyết mạch của ta!"

Ngay sau khi nghe được câu trả lời, Doãn Bích Hà bắt tay vào việc luyện đan.

​Dưới sự chỉ dẫn điên cuồng của Lý Mạc Phàm, một lò luyện đan đỏ rực ánh lửa tím đen bắt đầu cháy lên giữa lòng Thiên Hồ Sơn. Mùi thảo dược nồng nàn trộn lẫn với mùi máu tanh nồng, tạo nên một bầu không khí rợn người.

Mhông khí đã trở nên đặc quánh đến mức khó thở. Mùi thơm thanh khiết của dược thảo ngàn năm giờ đây bị lấn át hoàn toàn bởi mùi máu tanh nồng nặc phát ra từ chín cái hố máu khổng lồ bao quanh chiếc lò đan.

Lý Mạc Phàm ngồi xếp bằng trên không trung, mười hai chiếc đuôi tím đen của hắn vươn dài, quấn chặt lấy Thanh Minh Đỉnh. Từ đôi mắt tím của hắn, hai luồng hỏa diễm màu tím sậm phun ra, cung cấp nguồn nhiệt lượng khủng khiếp để nung chảy tinh huyết của hàng Hồ Tộc.

​"Bích Hà! Bỏ Thiên Hồ Tâm vào! Diệp Linh, dùng ma khí của nàng ổn định nhiệt độ ở phía Nam lò đan!"

​Tiếng quát của Lý Mạc Phàm vang dội như sấm nổ. Doãn Bích Hà nghiến răng, đôi bàn tay trắng ngần của nàng run rẩy nhưng vẫn chuẩn xác ném những gốc dược thảo quý hiếm vào lò.

Ngay khi Thiên Hồ Tâm được đưa vào, một luồng ánh sáng màu đỏ sẫm bùng lên, khiến chiếc lò đan rung lắc dữ dội.

Đây chính là giai đoạn nguy hiểm nhất, Dung hợp Huyết Hồn. Một viên Đan dược Tứ Giai được luyện theo cách cực đoan như này không chỉ đòi hỏi linh lực, mà còn cần một ý chí sắt đá để trấn áp linh hồn oán hận bên trong.

Một viên đan được đỏ như máu vừa thành hình đã bị Lý Mạc Phàm nuốt ngay tại chỗ.

​Đúng lúc này, bầu trời bên ngoài Thiên Hồ Sơn đột ngột biến sắc. Những đám mây đen kịt từ bốn phương tám hướng kéo về, cuộn xoáy thành một cái phễu khổng lồ ngay trên đỉnh núi.

Những tia chớp màu tím bạc dài hàng nghìn trượng xé toạc màn đêm, phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa.

​"Kẻ nào đang kết Anh tại Thiên Hồ Sơn?! Hồ Vô Cực đã chết rồi sao?"

​Một giọng nói già nua, sắc lạnh như kiếm phong vang lên từ phía chân trời. Một đạo thanh quang xé rách không gian, hiện thân là một lão đạo sĩ mặc trường bào xanh thẫm, lưng đeo thanh kiếm gỗ. Đây chính là Vân Lăng Chân Nhân, một tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ của Thanh Vân Tông thuộc Tiên châu. Lão vốn có tư thù với Hồ tộc, nay thấy Thiên Hồ Sơn sụp đổ và có kẻ đang kết Anh, lão định tới để ngư ông đắc lợi.

​Vân Lăng Chân Nhân nhìn xuống đống đổ nát, ánh mắt lão dừng lại ở luồng khí tím đen bốc lên từ lòng đất. "Ma khí? Huyết mạch hồ ly? Một tên ma đầu đang mượn xác Hồ tộc để kết Anh! Tuyệt đối không thể để hắn thành công!"

​Lão phất tay, thanh kiếm gỗ sau lưng hóa thành một đạo cầu vồng dài hàng trăm trượng, mang theo Quy tắc Phong Lôi chém thẳng xuống vị trí của mật thất.

Lão muốn cắt đứt quá trình kết Anh của Lý Mạc Phàm ngay từ vòng ngoài.

​Bên dưới mật thất, Lý Mạc Phàm cảm nhận được một luồng sát cơ khủng khiếp đang giáng xuống. Gương mặt hắn hiện lên vẻ điên cuồng tột độ. Hắn đang ở thời khắc mấu chốt.

​"Bích Hà, Diệp Linh! Hai nàng lùi lại, bảo vệ lấy chính mình!"

​Lý Mạc Phàm gầm lên, mười hai chiếc đuôi hồ ly đột ngột lao ra khỏi mật thất, xuyên thủng mặt đất để đối đầu trực diện với thanh kiếm của Vân Lăng Chân Nhân. "Bùm!" Một tiếng nổ chấn động toàn bộ dãy núi. Lý Mạc Phàm hộc máu, nhưng mười hai chiếc đuôi của hắn đã thành công đánh lệch đường kiếm của vị Nguyên Anh Hậu Kỳ.

​Cùng lúc đó, đạo thiên lôi thứ nhất giáng xuống.

​Lý Mạc Phàm không hề sợ hãi, hắn tiến hành luyện hóa viên đan dược.

​"Phá cho ta!"

​Viên Kim Đan trong đan điền của Lý Mạc Phàm nứt rạn, một thực thể nhỏ bé màu tím đen, mang khuôn mặt của chính hắn nhưng có thêm đôi tai hồ ly và mười hai chiếc đuôi nhỏ, từ từ hiện ra giữa luồng sấm sét thiên kiếp.

​Vân Lăng Chân Nhân kinh hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó: "Hắn điên rồi! Hắn muốn mượn lực thiên lôi để luyện hóa đan dược!"

Lý ​Mạc Phàm đứng giữa lồng sấm sét, nhục thân hắn bị đánh đến mức máu thịt be bét, nhưng khí thế lại càng lúc càng tăng cao. Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Lăng Chân Nhân trên bầu trời, đôi mắt tím giờ đây đã hoàn toàn hóa thành màu đen tuyền của bóng tối vĩnh hằng.

​"Lão già, cảm ơn đạo kiếm vừa rồi của ngươi đã giúp ta đập tan xiềng xích Kim Đan. Để đáp lễ, ta sẽ dùng linh hồn Nguyên Anh Hậu Kỳ của ngươi để làm lễ vật mừng ngày ta Nguyên Anh Sơ Kỳ đại thành!"

​Sáu đạo sấm sét tiếp theo đồng loạt giáng xuống, nhưng Lý Mạc Phàm không còn phòng thủ. Hắn vươn mười hai chiếc đuôi lên trời, trực tiếp nuốt chửng lấy sấm sét thiên đình.

Độc giả có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ!

VietinBank : 102880074975

( NGUYEN HUNG YEN )

Bạn cần đăng nhập để bình luận