Ma Đạo Chi Chủ
Chương 14 Phản Bội - Chết! Mới
Sau khi Đại Trưởng Lão Chưởng Hình rời đi, để lại lời cảnh cáo đầy sức nặng của một tu sĩ Nguyên Anh, bầu trời Ma Hồ Phong vẫn chưa thể lấy lại sự bình yên.
Những đám mây lôi kiếp tím sậm sau khi bị cưỡng ép giải tán vẫn còn để lại những tia điện nhỏ lách tách xé toạc không gian, tạo nên một cảnh tượng hoang tàn nhưng đầy uy nghi.
Giữa đống đổ nát của cung điện cũ, Lý Mạc Phàm ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn đen kịch. Lúc này, quanh thân hắn không còn tỏa ra ma khí cuồng bạo như trước, mà thay vào đó là một luồng linh quang màu tím bạc tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trong đan điền của hắn, viên Kim Đan vừa mới ngưng kết xong không hề có màu vàng ròng như các tu sĩ thông thường.
Nó là một viên châu màu tím thẫm, bên trên khắc họa hình ảnh mười hai chiếc đuôi hồ ly đang uốn lượn, tỏa ra một loại hơi thở cổ xưa và cao quý. Đây chính là Tử Linh Kim Đan - thứ kết tinh từ bản nguyên của tu sĩ Kim Đan Mộ Dung Hải, tàn hồn cổ xưa trong Cấm địa, và cả linh lực kịch độc của ba vị Phong chủ bị hắn thôn phệ.
Lý Mạc Phàm chậm rãi mở mắt. Một tia sáng tím dài hàng trượng bắn ra từ đồng tử, xuyên thủng lớp sương mù dày đặc phía trước.
Hắn cảm nhận được sự thay đổi chất lượng trong cơ thể mình. Nếu như ở Trúc Cơ Hậu Kỳ, linh lực của hắn giống như một dòng sông cuộn trào, thì ở Kim Đan Cảnh này, nó đã trở thành một đại dương sâu thẳm, bát ngát và đầy rẫy những quy luật mà trước đây hắn không thể chạm tới.
Thần thức của hắn lúc này không còn bị giới hạn trong vài trăm dặm, mà đã có thể bao quát toàn bộ khu vực Ma Tông, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp thở của những sinh vật nhỏ nhất dưới lòng đất.
Hắn khẽ cử động tay, mười hai chiếc đuôi hồ ly phía sau lập tức vật chất hóa một cách hoàn hảo. Chúng không còn là hư ảnh nữa, mà là những bộ phận cơ thể đầy uy lực, mỗi sợi lông trên đuôi đều cứng cáp như thần binh lợi khí, lấp lánh ánh kim loại tím.
Hắn cảm nhận được một luồng thông tin khổng lồ từ sâu trong huyết mạch đang tuôn trào vào thức hải. Đó là những mảnh vỡ ký ức của tổ tiên Tử Linh Ma Hồ, về những trận chiến xé toạc thiên địa và cả vị trí của Hồ Ảnh Thánh Địa.
"Kim Đan Cảnh... rốt cuộc ta cũng đứng ở hàng ngũ này." Mạc Phàm thì thầm, giọng nói của hắn mang theo một sự cộng hưởng của linh lực, khiến những tảng đá xung quanh rạn nứt.
Hắn liếc mắt nhìn về phía ba người phụ nữ đang quỳ phía dưới. Doãn Bích Hà, Diệp Linh và Hạ Lan Nhan, dù họ đã là tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ và Trung Kỳ, nhưng lúc này trước mặt Mạc Phàm, họ cảm thấy mình nhỏ bé như những con thuyền giữa bão tố.
Uy áp Kim Đan của Mạc Phàm mang theo tính chất săn mồi tuyệt đối của Ma Hồ, khiến huyết mạch của họ không ngừng run rẩy.
Hạ Lan Nhan là người đầu tiên lên tiếng, giọng nàng hơi run nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của một quân sư: "Chúc mừng chủ nhân kết đan thành công. Từ nay về sau, Ma Hồ Phong chính thức trở thành thế lực đứng đầu trong mười hai phong của Ma Tông. Ngài đã có sự thừa nhận của Nguyên Anh, không ai dám hó hé nữa."
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn nàng, rồi nhìn sang Diệp Linh và Doãn Bích Hà. Hắn nhận thấy trong ánh mắt của họ, ngoài sự sùng bái ra còn có những cảm xúc phức tạp khác.
Doãn Bích Hà lo âu về sự tàn nhẫn ngày càng tăng của hắn, Diệp Linh thì đầy tham vọng về sức mạnh mà hắn mang lại.
Đặc biệt, khi nhìn vào đôi mắt của một trong ba người, Mạc Phàm chợt cảm thấy một tia dao động nhỏ trong linh hồn - một sự bất ổn mà chỉ có thần thức cấp độ Kim Đan của hắn mới có thể nhận ra.
Hắn không nói gì về sự nghi ngờ đó, mà thay vào đó là tung ra một kế hoạch mới: "Kết đan chỉ là khởi đầu. Thăng Linh Đan mà ta hứa với lão già Nguyên Anh kia cần một nguyên liệu cuối cùng là Hồ Tâm Thảo. Thứ này chỉ sinh trưởng ở ranh giới giữa Ma Giới và Yêu Giới, nơi Hồ tộc chiếm giữ. Ta sẽ bế quan ba ngày để ổn định căn cơ, sau đó chúng ta sẽ khởi hành."
Lý Mạc Phàm ban cho mỗi người một đạo linh lực tinh thuần được rút ra từ Tử Linh Kim Đan của mình để giúp họ tu luyện, nhưng thực chất, trong mỗi đạo linh lực đó đều ẩn chứa một sợi Tử Linh Tế Tự - một loại ký hiệu định vị và kiểm soát linh hồn bí mật.
Hắn biết khi một kẻ leo lên đỉnh cao, những người bên cạnh họ sẽ dễ nảy sinh lòng tham hoặc sự sợ hãi. Hắn cần một công cụ trung thành, chứ không phải một người vợ yếu đuối.
Ba ngày bế quan đối với Lý Mạc Phàm là một quá trình lột xác hoàn toàn về linh hồn. Hắn dùng thời gian này để sắp xếp lại các mảnh vỡ ký ức về Hồ tộc. Hắn thấy được hình ảnh Đại Trưởng Lão Hồ Tộc năm xưa - kẻ đã xuống tay tàn độc với cha mẹ mình.
Hắn thấy được những vị trí phòng ngự, các trận pháp không gian của Hồ tộc. Sự căm hận trong lòng hắn không hề giảm đi mà lại càng trở nên cô đọng, biến thành một động lực tu luyện lạnh lẽo.
Khi Mạc Phàm bước ra khỏi mật thất sau ba ngày, khí chất của hắn đã hoàn toàn thu liễm. Hắn trông giống như một phàm nhân không có tu vi, nhưng nếu ai nhìn lâu vào đôi mắt hắn, họ sẽ thấy một vũ trụ tím thẫm đang nuốt chửng mọi thứ.
Đây là biểu hiện của việc khống chế linh lực đạt tới mức thượng thừa.
Hắn triệu tập ba người lại và tuyên bố: "Lên đường thôi. Mục tiêu của chúng ta là Thiên Hồ Sơn. Ở đó, ta sẽ lấy lại những gì thuộc về mình, và cũng để xem... trong số các nàng, ai là kẻ thực lòng, ai là kẻ đang có ý đồ khác."
Hạ Lan Nhan và hai người kia giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ cung kính. Chiếc phi thuyền màu tím thẫm bay vút lên bầu trời, hướng về phía biên giới xa xôi.
Lý Mạc Phàm đứng trên mũi thuyền, bóng lưng hắn cô độc nhưng cao lớn như một vị vua đang đi đòi lại giang sơn của mình.
Hắn không biết rằng ở một góc khuất trong Ma Tông, một bức thư mật đã được gửi đi bằng truyền tống trận không gian, nhắm thẳng về phía Thiên Hồ Sơn.
Chiếc phi thuyền tím thẫm mang tên Tử Linh Hào băng qua lớp mây dày đặc của Ma Giới, lao thẳng về phía dải núi Thiên Đoạn - nơi ngăn cách giữa lãnh thổ Ma đạo hung bạo và Yêu Giới bí ẩn.
Càng tiến gần về phía biên giới, linh khí xung quanh không còn là ma khí thuần túy nữa mà bắt đầu pha trộn với một loại năng lượng thô sơ, mang đầy tính hoang dã gọi là Yêu Khí.
Lý Mạc Phàm đứng trên mũi thuyền, đôi mắt tím của hắn nhìn chằm chằm vào những dải sương mù đỏ quạnh phía xa, nơi những bóng dáng yêu thú khổng lồ thỉnh thoảng hiện ra rồi biến mất.
Trong suốt hành trình, bầu không khí trên thuyền vô cùng ngột ngạt.
Lý Mạc Phàm dù vẫn giữ vẻ mặt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nhưng thần thức cấp độ Kim Đan của hắn đang không ngừng vận chuyển, bao phủ toàn bộ con thuyền một cách vô hình.
Hắn nhận ra một điều bất thường. Doãn Bích Hà thường xuyên lảng tránh ánh mắt hắn, nàng luôn vùi đầu vào các lò đan phụ trợ như muốn che giấu điều gì đó. Diệp Linh thì trái lại, nàng hưng phấn một cách quá mức, liên tục mài giũa vũ khí và hỏi về sức mạnh của hồ tộc. Còn Hạ Lan Nhan thì im lặng tuyệt đối, nàng ngồi thiền ở phía đuôi thuyền, linh lực Trúc Cơ Hậu Kỳ vận hành ổn định nhưng nhịp thở của nàng lại có những đoạn ngắt quãng tinh vi.
"Nhan Nhi, nàng đang lo lắng điều gì sao?" Lý Mạc Phàm đột ngột lên tiếng, thanh âm của hắn không lớn nhưng lại vang vọng giữa tiếng gió gào thét bên ngoài mạn thuyền.
Hạ Lan Nhan mở mắt, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua đồng tử: "Chủ nhân, vùng biên giới Thiên Hồ Sơn là lãnh địa của Xích Thủ Yêu Tộc - một bộ tộc yêu thú trung thành tuyệt đối với Hồ Tộc. Chúng nổi tiếng với khả năng khứu giác linh hồn. Sự hiện diện của một Kim Đan như ngài tại đây chẳng khác nào một ngọn đuốc trong đêm tối. Ta lo rằng chúng ta sẽ không thể tiến vào một cách lén lút."
Mạc Phàm cười khẩy, mười hai chiếc đuôi hư ảo khẽ vung vẩy phía sau: "Lén lút? Ta chưa bao giờ có ý định lén lút. Ta muốn chúng biết ta đang đến. Ta muốn kẻ ngồi trên ngai vàng của Thiên Hồ Sơn phải run rẩy khi nghe thấy tiếng xích của ta đang kéo gần."
Ngay khi lời nói của hắn vừa dứt, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên từ dưới thung lũng sâu thẳm.
Năm đạo ánh sáng màu huyết từ dưới mặt đất bắn vọt lên, chặn đứng đường đi của phi thuyền.
Đó là năm con Xích Thủ Viên - yêu thú cấp độ Trúc Cơ Viên Mãn, mỗi con cao tới ba trượng, toàn thân bao phủ bởi lớp lông đỏ như lửa và đôi tay to lớn dường như có thể bóp nát mọi thứ.
"Ma tu to gan! Đây là cấm địa của Hồ Tộc, kẻ nào dám xâm phạm, hồn phi phách tán!" Con Xích Thủ Viên cầm đầu gầm lên bằng ngôn ngữ loài người, uy áp khiến phi thuyền Tử Linh Hào rung chuyển dữ dội.
Lý Mạc Phàm không liếc nhìn đám yêu thú lấy một cái, hắn quay sang nhìn ba người phụ nữ của mình, ánh mắt chứa đựng một sự thử thách tàn nhẫn: "Đây là lúc các nàng chứng minh giá trị của mình. Ba nàng đấu với năm con yêu thú này. Ai nào làm tốt nhất, ta sẽ ban cho một giọt Hồ Vương Tinh Huyết để đột phá Kim Đan. Còn nếu ai nào lùi bước... đừng trách ta vô tình."
Trận chiến nổ ra ngay lập tức. Diệp Linh là người xông lên đầu tiên, thanh ma kiếm của nàng hóa thành hàng vạn đạo kiếm ảnh đen kịt, lao vào trực diện với con Xích Thủ Viên lớn nhất.
Doãn Bích Hà dùng các trận pháp đan dược để tạo ra một vùng độc vụ, làm suy yếu khả năng hồi phục của đám yêu thú.
Hạ Lan Nhan thì lại chọn cách chiến đấu tinh vi hơn, nàng dùng không gian chi thuật để di chuyển linh hoạt, tấn công vào những điểm yếu chí mạng sau gáy của chúng.
Lý Mạc Phàm khoanh tay đứng nhìn từ trên phi thuyền.
Thần thức của hắn không tập trung vào trận chiến, mà tập trung vào một đạo dao động linh lực cực nhỏ đang phát ra từ phía sau mạn thuyền. Hắn nhận thấy Hạ Lan Nhan trong lúc di chuyển không gian đã bí mật thả rơi một miếng ngọc giản nhỏ xuống vực thẳm.
Miếng ngọc đó không mang theo ma khí, mà mang theo một hơi thở của Hồ Tộc - loại hơi thở mà nàng không thể có được trừ khi có kẻ từ Thiên Hồ Sơn đã bí mật giao dịch với nàng.
"Thì ra là ngươi, Hạ Lan Nhan." Mạc Phàm thầm nghĩ, một luồng sát khí tím đen thoáng qua trong đáy mắt hắn nhưng nhanh chóng được thu lại.
Hắn không ra tay ngay. Hắn muốn xem nàng định dẫn hắn vào cái bẫy nào, và quan trọng hơn, hắn muốn mượn tay của kẻ đứng sau nàng để thanh lọc những kẻ không trung thành khác.
Dưới sự chỉ huy của Lý Mạc Phàm và áp lực từ lời hứa tinh huyết, ba người phụ nữ chiến đấu điên cuồng.
Diệp Linh sau khi chịu một cú đấm vào vai, nàng gầm lên, dùng Tử Linh Phệ Hồn Quyết mà Mạc Phàm truyền thụ, cưỡng ép rút đi một phần bản nguyên của con yêu thú, chém đứt đầu nó ngay giữa không trung.
Hạ Lan Nhan cũng kết thúc đối thủ của mình bằng một chiêu không gian xuyên thấu.
Khi trận chiến kết thúc, năm cái xác yêu thú rơi xuống vực, ba người phụ nữ quay lại phi thuyền với thương tích đầy mình nhưng ánh mắt đầy vẻ kỳ vọng. Lý Mạc Phàm lấy ra ba lọ ngọc, nhưng thay vì tinh huyết, hắn lại nhỏ vào đó một loại nước màu tím nhạt.
"Đây là Linh Thần Dịch, giúp các nàng hồi phục nhanh chóng." Mạc Phàm nói bằng giọng điệu không chút cảm xúc. "Thiên Hồ Sơn đã ở ngay trước mắt. Đêm nay, chúng ta sẽ hạ trại tại chân núi. Ta cần chuẩn bị một đại trận để khóa chặt không gian, ngăn chặn Hồ Tộc chạy trốn."
Đêm đó, dưới ánh trăng bạc lạnh lẽo của biên giới, Lý Mạc Phàm ngồi một mình giữa trận pháp. Hắn cảm nhận được Hạ Lan Nhan đang lén lút rời khỏi doanh trại.
Lý Mạc Phàm đứng dậy, chiếc bóng của mười hai chiếc đuôi hồ ly trải dài trên mặt đất như những xúc tu của tử thần. Hắn kích hoạt Nhẫn Luyện Huyết, thân hình biến mất vào hư không.
Hắn đi theo Hạ Lan Nhan đến một hang đá khuất sau thác nước.
Tại đó, một nam nhân tuấn tú với đôi tai hồ ly màu trắng, tu vi Kim Đan Trung Kỳ, đang đứng đợi. Đó chính là Hồ Thiên - một trong những thiên tài của Hồ Tộc, và cũng là kẻ từng tham gia vào cuộc truy sát mẹ của Lý Mạc Phàm năm xưa.
"Hắn đã đến chưa?" Hồ Thiên hỏi, giọng nói đầy vẻ ngạo mạn.
Hạ Lan Nhan quỳ xuống, giọng nàng không còn vẻ lạnh lùng như khi đối diện với Lý Mạc Phàm: "Bẩm Thiếu chủ, hắn đã rơi vào bẫy. Đại trận hắn lập ra tối nay đã bị ta sửa đổi phù văn, khi hắn kích hoạt, nó sẽ trở thành một chiếc lồng giam linh hồn hắn. Chỉ cần ngài ra tay, Tử Linh huyết mạch sẽ thuộc về ngài."
"Làm tốt lắm. Khi ta đoạt được huyết mạch của hắn, ngươi sẽ trở thành Nữ Vương của Ma Hồ Phong dưới sự bảo hộ của Hồ Tộc." Hồ Thiên cười lớn.
Nhưng nụ cười của hắn chợt đông cứng lại. Một bàn tay lạnh lẽo như từ cõi u minh đã đặt lên vai hắn từ lúc nào. Giọng nói của Lý Mạc Phàm vang lên, mang theo sự tàn nhẫn tột cùng khiến không gian trong hang đá dường như đóng băng:
"Thiếu chủ Hồ Tộc? Nữ Vương Ma Hồ Phong? Một vở kịch thật là xuất sắc. Nhưng các ngươi quên một điều... ta là kẻ viết nên luật chơi, chứ không phải kẻ tuân thủ nó."
Mười hai chiếc đuôi hồ ly tím đen bùng nổ, phá tan hang đá.
Lý Mạc Phàm hiện thân giữa luồng linh quang tím bạc, đôi mắt hắn nhìn Hạ Lan Nhan như nhìn một cái xác chết: "Hạ Lan Nhan, ngươi nghĩ Tử Linh Tế Tự mà ta đặt trong người ngươi chỉ để trang trí sao? Tiện nhân không não như ngươi cũng đòi tính kế ta hay sao?"
Hạ Lan Nhan run rẩy, cả người đổ sụp xuống đất.
Nàng cảm nhận được đạo Tử Linh Tế Tự nằm sâu trong đan điền mình đang bắt đầu nóng lên như một thanh sắt nung, nó không chỉ khóa chặt linh lực của nàng mà còn đang dần dần gặm nhấm linh hồn nàng từ bên trong.
Nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Phàm, đôi mắt từng tràn đầy sự tính toán sắc sảo giờ đây chỉ còn lại sự sợ hãi tột cùng: "Chủ... chủ nhân... xin nghe ta giải thích... ta chỉ đang dụ hắn ra mặt..."
"Giải thích?" Mạc Phàm cười khẩy, âm thanh vang vọng giữa vách đá như tiếng lưỡi hái tử thần cứa vào không trung. "Ngươi nghĩ trí tuệ của ngươi có thể qua mặt được kẻ đã bước đi từ vũng bùn tạp dịch lên đến Kim Đan sao? Hạ Lan Nhan, ngươi quá đề cao bản thân mình rồi đấy. Trong mắt ta ngươi chỉ là một công cụ. Và khi một công cụ dám phản chủ, nó không còn tư cách để tồn tại."
Hồ Thiên sau giây phút bàng hoàng ban đầu đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Hắn vung tay, một thanh trường kiếm bằng bạc trắng xuất hiện, toả ra yêu khí nồng nặc. "Lý Mạc Phàm! Ngươi dù có huyết mạch Tử Linh thì cũng chỉ là một tên tạp chủng mới bước vào Kim Đan Sơ Kỳ. Ngươi nghĩ mình có thể đối đầu với ta sao? Hôm nay, ta sẽ lấy lại bộ đuôi đó để hiến tế cho Đại Trưởng Lão!"
Hồ Thiên hét lớn, thân hình hóa thành một đạo bạch quang lao về phía Lý Mạc Phàm. Thanh kiếm bạc trong tay hắn tung ra chiêu Thiên Hồ Trảm, hàng nghìn đạo kiếm khí hình đuôi cáo trắng bao phủ lấy toàn bộ hang động, mỗi đạo kiếm khí đều mang theo sức mạnh xuyên thấu linh hồn.
Đây là chiêu thức trấn tộc của Hồ Tộc, chuyên dùng để áp chế những kẻ mang huyết mạch biến dị.
Thế nhưng Lý Mạc Phàm đứng yên không nhúc nhích. Mười hai chiếc đuôi tím đen phía sau hắn đột ngột đan chéo vào nhau, tạo thành một cái kén khổng lồ che chắn trước mặt.
Khi hàng nghìn đạo kiếm khí bạc chạm vào lớp đuôi hồ ly của Mạc Phàm, chúng không hề gây ra một vết xước nào mà trái lại còn bị một tầng ánh sáng đen kịt nuốt chửng hoàn toàn.
"Pháp Tắc Áp Chế - Tuyệt Đối Thôn Phệ!"
Mạc Phàm gầm lên, uy áp Kim Đan bùng nổ khiến bức tường nước xung quanh tan vỡ thành hàng triệu giọt li ti. Lực lượng áp chế từ huyết mạch Tử Linh Ma Hồ của hắn mạnh hơn Hồ Thiên gấp bội.
Hồ Thiên kinh hoàng nhận thấy lôi điện và yêu khí trong cơ thể mình đang bị đóng băng, thanh trường kiếm bạc bắt đầu rạn nứt dưới sức ép vô hình. Hắn không thể hiểu nổi, tại sao một kẻ Kim Đan 1Sơ Kỳ lại có thể sở hữu loại Pháp tắc thượng cổ đáng sợ đến mức này.
"Ngươi... ngươi không phải là Kim Đan Sơ Kỳ bình thường! Pháp tắc này... Nó sánh ngang cấp độ Nguyên Anh?!" Hồ Thiên lắp bắp, đôi tai hồ ly màu trắng dựng đứng lên vì sợ hãi.
"Ngươi biết quá muộn rồi." Lý Mạc Phàm lạnh lùng đáp. Hắn lướt đi, tốc độ nhanh đến mức vượt qua cả quy luật không gian. Bàn tay hắn phủ đầy hỏa diễm tím đen, xuyên thủng lớp phòng ngự yếu ớt của Hồ Thiên, bóp chặt lấy cổ hắn. "Ngươi có biết mẹ ta đã đau đớn thế nào khi bị các ngươi truy sát không? Hôm nay, ta sẽ bắt đầu đòi lại món nợ đó!"
Lý Mạc Phàm kích hoạt Tử Linh Phệ Hồn Quyết. Một luồng năng lượng màu trắng bạc rực rỡ từ trong đan điền của Hồ Thiên bị cưỡng ép rút ra, chảy cuồn cuộn vào tay Lý Mạc Phàm.
Hồ Thiên rú lên thảm thiết, cơ thể hắn nhanh chóng khô héo, gương mặt tuấn tú biến dạng thành một cái đầu cáo già nua gầy guộc.
Viên Kim Đan Trung Kỳ của hắn bị Lý Mạc Phàm trực tiếp móc ra, vẫn còn tỏa ánh sáng lấp lánh nhưng đầy vẻ tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, Lý Mạc Phàm quay sang nhìn Hạ Lan Nhan đang nằm thoi thóp. Hắn ném xác của Hồ Thiên xuống chân nàng, giọng nói không còn chút nhân tính: "Ngươi muốn làm Nữ Vương của Ma Hồ Phong dưới sự bảo hộ của Hồ Tộc sao? Vậy thì hãy xuống đó mà làm Nữ Vương dưới suối vàng cùng hắn đi."
Lý Mạc Phàm không cho nàng cơ phản kháng. Hắn vung tay lên, đạo Tử Linh Tế Tự trong người Hạ Lan Nhan phát nổ.
Linh hồn và tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ của nàng bị chiếc Nhẫn Luyện Huyết hấp thụ triệt để. Một người phụ nữ đã từng là cánh tay phải đắc lực, là đối tác của hắn, nay chỉ còn lại một vũng máu đen. Lý Mạc Phàm thu lại mười hai chiếc đuôi, cảm nhận tu vi Kim Đan của mình đang tăng vọt nhờ vào việc nuốt chửng Hồ Thiên và Hạ Lan Nhan.
Hắn bước ra khỏi hang đá, sương mù của núi rừng Thiên Hồ Sơn dạt sang hai bên như đang phủ phục trước nhà vua mới.
Tại doanh trại, Doãn Bích Hà và Diệp Linh đã đứng đợi sẵn, gương mặt họ trắng bệch khi nhìn thấy sát khí và hơi thở của Lý Mạc Phàm.
Họ không thấy Hạ Lan Nhan trở về, và họ biết rằng, từ nay về sau bất kỳ ý đồ không đúng đắn nào trong lòng họ cũng sẽ dẫn đến kết cục tương tự.
Lý Mạc Phàm nhìn lên đỉnh núi Thiên Hồ Sơn, nơi có ánh hào quang rực rỡ của Thánh Địa đang tỏa sáng giữa đêm tối. Hắn giơ viên Kim Đan của Hồ Thiên lên cao, rồi bóp nát nó thành bột mịn, để gió cuốn về phía đỉnh núi như một lời tuyên chiến chính thức.
"Hạ Lan Nhan ngươi đã chết một cách có giá trị." Lý Mạc Phàm thì thầm với hư không. "Máu của ngươi sẽ là thứ mở ra cánh cửa vào Thánh Địa. Hồ Tộc... cơn ác mộng của các ngươi đã thực sự bắt đầu."
Hắn vung tay, phi thuyền Tử Linh Hào một lần nữa cất cánh, nhưng lần này nó không còn lẩn khuất mà trực tiếp bộc phát uy áp thập phương, đâm thẳng vào màn sương bảo vệ của Thiên Hồ Sơn. Cuộc thảm sát kinh hoàng nhất lịch sử Yêu Giới đã chính thức khai màn.
Độc giả có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ!
VietinBank : 102880074975
( NGUYEN HUNG YEN )