Ma Đạo Chi Chủ

Chương 15 Thập Nhị Vĩ Bày Mưu Mới

Chiếc phi thuyền Tử Linh Hào như một mũi tên tím đen xé toạc màn sương mù vĩnh cửu bao quanh Thiên Hồ Sơn.

Không còn sự che giấu, không còn những toan tính lẩn lút, Lý Mạc Phàm đứng trên phi thuyền, tà áo đen tung bay trong cuồng phong, khí thế Kim Đan của hắn bộc phát đến mức cực hạn, tạo thành một luồng cột sáng tím đâm thẳng lên tầng mây.

​Phía trước mặt hắn, Thiên Hồ Thánh Địa hiện ra với vẻ hùng vĩ kinh người. Những cung điện bằng ngọc trắng xây lơ lửng giữa các vách đá, thác nước linh khí đổ xuống như những dải lụa bạc, và hàng vạn đệ tử Hồ tộc đang kinh hoàng nhìn về vị khách không mời mà đến.

Bao phủ lấy sự mỹ lệ đó là một đại trận phòng hộ mang tên "Cửu Thiên Linh Hồ Trận". Những luồng hào quang trắng tinh khôi đan xen thành một cái lưới khổng lồ, tỏa ra áp lực của cấp bậc Nguyên Anh, sẵn sàng nghiền nát bất kỳ kẻ xâm nhập nào.

​"Kẻ nào to gan dám mang theo tử khí ám muội xâm phạm Thánh Địa?!" Một giọng nói già nua nhưng đầy uy lực vang vọng khắp núi rừng.

​Từ trong chính điện, bốn vị trưởng lão Hồ tộc bay vọt ra. Tất cả đều là cường giả Kim Đan Hậu Kỳ và Viên Mãn. Khi nhìn thấy mười hai chiếc đuôi hồ ly tím đen sau lưng Lý Mạc Phàm, đồng tử của họ đều co rút lại, gương mặt tràn đầy vẻ không tin nổi xen lẫn sự căm ghét tột độ.

​"Tử Linh Ma Hồ... là nghiệt chủng của con ả phản tộc năm xưa!" Vị trưởng lão dẫn đầu, tóc trắng dài chạm đất, gầm lên. "Ngươi không những không trốn tránh mà còn dám vác xác đến đây? Tốt lắm, hôm nay ta sẽ đào tận gốc tróc tận rễ cái huyết mạch bị nguyền rủa này!"

​Lý Mạc Phàm không nói một lời nào, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng giá vạn năm. Hắn khẽ vung tay, hai người vợ còn lại là Doãn Bích Hà và Diệp Linh lập tức lùi sâu vào trong khoang thuyền bảo hộ.

Hắn biết, trận chiến này không dành cho họ. Đây là nợ máu của riêng hắn, của huyết mạch mà cả thế gian này đều muốn ruồng bỏ.

​"Huyết mạch bị nguyền rủa?" Mạc Phàm đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm đục nhưng khiến cả không gian phải run rẩy. "Thế gian này vốn không có huyết mạch bị nguyền rủa, chỉ có những kẻ yếu hèn sợ hãi sức mạnh mà chúng không thể chạm tới. Các ngươi gọi ta là nghiệt chủng, vậy hôm nay hãy xem nghiệt chủng này làm thế nào để nhuộm đỏ cái Thánh Địa ngọc trắng của các ngươi."

​Lý Mạc Phàm bước ra khỏi phi thuyền, bước chân hắn đạp lên hư không như đạp trên bình địa. Mỗi bước đi, một chiếc đuôi hồ ly phía sau lại lớn thêm một vòng, lân phiến tím thẫm mọc lên bao phủ lấy toàn thân hắn như một bộ chiến giáp cổ xưa.

​"Pháp Tắc Áp Chế: Vạn Cổ Ma Vực!"

​Một luồng ánh sáng tím đen từ cơ thể Lý Mạc Phàm bùng nổ, điên cuồng va chạm với đại trận Cửu Thiên Linh Hồ. "Răng rắc!" Những tiếng rạn nứt kinh người vang lên, lớp màn chắn hào quang bắt đầu bị ám nhiễm bởi những sợi tơ đen kịt.

Sức mạnh của Lý Mạc Phàm lúc này, sau khi nuốt chửng Hồ Thiên và Hạ Lan Nhan đã đạt đến cảnh giới kinh người.

Cứ

​Bốn vị trưởng lão Hồ tộc hợp lực ra tay, bốn thanh trường kiếm ngọc trắng hóa thành bốn con thiên hồ khổng lồ lao về phía Lý Mạc Phàm.

Thế nhưng mười hai chiếc đuôi của hắn đột ngột vươn dài, mỗi chiếc đuôi như một con ác long điên cuồng quật phá. "Bùm! Bùm! Bùm!" Ba vị trưởng lão bị đánh văng ra như những cánh diều đứt dây, máu tươi phun ra giữa không trung, nhuộm đỏ những phiến đá ngọc trắng dưới chân.

​Lý Mạc Phàm đứng giữa vòng vây, gương mặt hắn hiện lên những văn tự ma quái màu tím.

​"Đại Trưởng Lão Hồ Tộc, ngươi còn định trốn trong hang rùa đến bao giờ?" Mạc Phàm gầm lên, bàn tay hắn tụ lại một quả cầu năng lượng đen đặc, ném thẳng vào chính điện của Thánh Địa. "Hiện thân đi, hoặc ta sẽ bắt toàn bộ tộc nhân của ngươi phải chôn thây theo cái danh dự hão huyền này!"

​Cả Thiên Hồ Sơn rung chuyển dữ dội. Trong giây phút đó, một đạo ý chí khủng bố vượt xa Kim Đan chính thức tỉnh giấc. Một luồng uy áp Nguyên Anh Trung Kỳ tràn ra như sóng thần, ép nát toàn bộ linh lực xung quanh, khiến ngay cả mười hai chiếc đuôi của Lý Mạc Phàm cũng phải khựng lại một nhịp. Kẻ thù lớn nhất đời hắn, người nắm giữ linh hồn của mẹ hắn, cuối cùng cũng đã lộ diện.

Đúng vậy, kẻ này sau khi truy sát không ngừng đã tìm được đến chỗ mà mẹ hắn vẫn lạc. Bằng vào phương pháp nào đó mà đã thu giữ được một phần linh hồn của nàng.

Khi luồng uy áp Nguyên Anh Trung Kỳ hoàn toàn bao trùm lấy Thiên Hồ Sơn, không gian xung quanh dường như bị bóp nghẹt thành một khối chì nặng nề. Từ sâu trong chính điện, một bóng người chậm rãi bước ra trên những tầng mây trắng.

Đó là một lão già có dung mạo tiên phong đạo cốt, mái tóc trắng như tuyết được búi gọn bằng một chiếc trâm ngọc đơn giản, nhưng đôi mắt lão lại chứa đựng sự lạnh lẽo của vạn năm băng giá.

Đây chính là Hồ Vô Cực - Đại Trưởng Lão của Hồ Tộc, kẻ đã một tay dựng nên cuộc thanh trừng đẫm máu năm xưa và cũng là kẻ đang nắm giữ bí mật cuối cùng về huyết mạch Tử Linh.

​Lão nhìn xuống Lý Mạc Phàm, ánh mắt không có lấy một tia phẫn nộ, chỉ có một sự thờ ơ đáng sợ như đang nhìn một con sâu cái kiến vừa làm bẩn bậc thềm nhà mình. "Nghiệt súc, ngươi thực sự đã lớn đến thế này rồi sao?" Hồ Vô Cực thở dài, giọng nói thanh tao nhưng ẩn chứa ma lực khiến thức hải của Lý Mạc Phàm rung chuyển. "Huyết mạch của con gái ta khi kết hợp với tên phế vật kia lại có thể sinh ra một thứ quái thai như ngươi. Ngươi nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh để quay lại đây đòi nợ?"

​Lý Mạc Phàm đứng trên hư không, mười hai chiếc đuôi tím đen cuộn xoáy quanh thân tạo thành một vùng đệm không gian để chống lại áp lực Nguyên Anh. Hắn nghiến răng, máu tươi rỉ ra từ kẽ môi: "Câm miệng! Ngươi không có tư cách nhắc đến mẹ ta. Hồ Vô Cực, hãy giao linh hồn của bà ấy ra, ta sẽ cho ngươi được chết một cách toàn thây. Nếu không, ta sẽ biến Thiên Hồ Sơn này thành vũng máu không bao giờ cạn!"

​Hồ Vô Cực khẽ nhếch môi cười, một nụ cười đầy tàn nhẫn và đầy tính toán. Lão vung nhẹ tay áo, một chiếc lọ ngọc màu tím sậm xuất hiện giữa không trung.

Bên trong lọ ngọc, một đốm sáng màu xanh nhạt đang run rẩy, hình ảnh một người phụ nữ dịu dàng nhưng đầy u uất ẩn hiện trong luồng khói sương. Đó chính là linh hồn của mẹ Lý Mạc Phàm - Hồ Thanh Dao, người đã bị cha ruột mình giam cầm và hành hạ suốt mấy chục năm qua chỉ để nghiên cứu về sự biến dị của Tử Linh huyết mạch.

​"Hành hạ một linh hồn thực chất là một nghệ thuật, Mạc Phàm à." Hồ Vô Cực chậm rãi nói, ngón tay lão khẽ chạm vào thành lọ ngọc.

Ngay lập tức, đốm sáng bên trong phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, vang vọng trực tiếp vào tâm trí của Lý Mạc Phàm. "Ngươi có biết vì sao ta giữ lại linh hồn này không? Không phải vì tình phụ tử, mà vì nó là chìa khóa duy nhất để ta đạt tới cảnh giới Luyện Hư. Và hôm nay, nó lại có thêm một giá trị mới: trở thành sợi xích để xích lấy cái cổ của ngươi."

​Lý Mạc Phàm nhìn thấy linh hồn mẹ mình bị giày vò, đôi mắt tím bỗng chốc chuyển sang màu đỏ rực như máu. Sát khí bùng nổ khiến bầu trời trên cao bị xé toạc ra thành một hố đen khổng lồ. "Khốn kiếp! Ta sẽ giết ngươi!"

Lý Mạc Phàm điên cuồng lao lên, mười hai chiếc đuôi hồ ly như mười hai thanh thần kiếm mang theo sức mạnh khai thiên lập địa chém thẳng về phía lão già.

​Thế nhưng, Hồ Vô Cực vẫn đứng yên không nhúc nhích. Lão chỉ đưa chiếc lọ ngọc lên phía trước, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Bước thêm một bước, ta sẽ bóp nát linh hồn này ngay lập tức. Ngươi có muốn tận mắt chứng kiến mẹ mình hồn bay phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi?"

​Cơ thể Lý Mạc Phàm cứng đờ lại giữa không trung. Khoảng cách chỉ còn mười trượng, nhưng đối với hắn, nó dài như cả một kiếp người.

Mười hai chiếc đuôi run rẩy kịch liệt, linh lực tím đen quanh thân dao động hỗn loạn. Đây là điểm yếu duy nhất mà hắn không bao giờ có thể khắc chế: lòng hiếu thảo và sự hận thù bị trói buộc.

​"Quỳ xuống!" Hồ Vô Cực quát lên, uy áp Nguyên Anh Trung Kỳ bùng phát đánh thẳng vào gối của Mạc Phàm. "Tự phế bỏ ba chiếc đuôi. Đừng để ta phải đếm đến ba."

​Cả Thánh Địa chìm vào một sự im lặng chết chóc. Hàng vạn đệ tử Hồ tộc đứng xem đều nín thở. Họ nhìn thấy vị "Ma Quân" vừa mới oai phong lẫm liệt, nay lại đang run rẩy dưới chân Đại Trưởng Lão.

Doãn Bích Hà và Diệp Linh trên phi thuyền gào khóc kêu tên hắn, nhưng Lý Mạc Phàm dường như không còn nghe thấy gì nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào đốm sáng trong lọ ngọc, những mảnh vỡ ký ức về sự che chở của mẹ năm xưa hiện về, bóp nghẹt trái tim vốn đã chai sạn của hắn.

​"Ta... ta quỳ..." Lý Mạc Phàm rên rỉ qua kẽ răng.

Đầu gối hắn chạm mạnh xuống hư không, tạo ra những vết nứt trong không gian. Hắn chầm chậm đưa tay ra sau, nắm lấy một chiếc đuôi hồ ly của chính mình, chuẩn bị tự phế tu vi. Hồ Vô Cực cười đắc thắng, lão tin rằng mình đã hoàn toàn kiểm soát được con quái vật này.

Nhưng lão không chú ý thấy, sâu trong đôi mắt đỏ rực của Lý Mạc Phàm, một vòng xoáy màu đen của Tử Linh Tế Tự đang lặng lẽ vận hành, liên kết trực tiếp với Nhẫn Luyện Huyết trên tay hắn. Hắn đang đánh một canh bạc cuối cùng.

Tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên khô khốc giữa bầu không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Lý Mạc Phàm nghiến răng, đôi bàn tay trần siết chặt lấy chiếc đuôi hồ ly thứ nhất, cưỡng ép bẻ gãy nó. Máu tím tươi ngầu tuôn ra, nhuộm thẫm lớp y phục đen rách nát, từng giọt máu rơi xuống không trung hóa thành những ngọn lửa ma trơi lập lòe.

Hồ Vô Cực đứng trên cao, nhìn cảnh tượng đó với vẻ đắc ý tột độ. Lão vốn là một kẻ đa nghi, nhưng khi thấy linh lực của Mạc Phàm bắt đầu rối loạn, khí tức Kim Đan sụt giảm nghiêm trọng theo từng chiếc đuôi bị phế, lão đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

​"Tốt... tốt lắm! Tiếp tục đi, chiếc thứ hai, rồi chiếc thứ ba!" Hồ Vô Cực cười gằn, tay lão vẫn lăm lăm chiếc lọ ngọc chứa linh hồn Hồ Thanh Dao như một quân bài hộ mệnh tuyệt đối.

​Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Lý Mạc Phàm đưa tay chạm vào chiếc đuôi thứ ba, một nụ cười tàn nhẫn đột ngột nở trên môi hắn. Đôi mắt đỏ rực của hắn biến mất, thay vào đó là một màu đen kịt không đáy của Tử Linh Phệ Hồn Quyết.

​"Lão già, ngươi tưởng ta là hạng người vì tình riêng mà tự sát sao?" Giọng nói của Lý Mạc Phàm không còn sự đau đớn, trái lại nó lạnh lẽo đến mức khiến linh hồn kẻ khác phải đóng băng.

​"Cái gì?!" Hồ Vô Cực giật mình, lão định bóp nát lọ ngọc ngay lập tức, nhưng bàn tay lão chợt khựng lại giữa không trung.

Lão kinh hoàng nhận ra không gian xung quanh bàn tay mình đã bị đóng băng bởi một loại quy luật vô hình.

​Từ trong Nhẫn Luyện Huyết, một luồng khói tím đen mỏng manh như sợi tơ nhện đã len lỏi vào trong lọ ngọc từ lúc nào không hay. Đây chính là "Vạn Hồn Nghịch Hoán Trận" - một cấm thuật không gian mà Lý Mạc Phàm đã âm thầm chuẩn bị bằng cách hy sinh hai chiếc đuôi vừa rồi.

Hai chiếc đuôi đó không phải bị phế bỏ vô ích, chúng chính là vật tế để đổi lấy một khoảnh khắc hoán đổi linh thể giữa thực và ảo.

​Trong nháy mắt, đốm sáng màu xanh nhạt trong lọ ngọc biến mất, thay thế vào đó là một viên tinh thạch nổ mạnh. Cùng lúc đó, linh hồn thật sự của mẹ hắn đã được chuyển dời vào sâu trong Nhẫn Luyện Huyết, nằm dưới sự bảo hộ của bản nguyên Ma Hồ.

​"Nổ cho ta!" Lý Mạc Phàm gầm lên.

​"Bùm!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa bùng phát ngay trong tay Hồ Vô Cực. Luồng năng lượng từ viên tinh thạch do Mạc Phàm ngưng kết không chỉ phá nát lọ ngọc mà còn thổi bay ba ngón tay của vị Nguyên Anh kỳ. Hồ Vô Cực thảm thiết rống lên một tiếng, lão bị dư chấn hất văng ra sau hàng chục trượng, gương mặt tiên phong đạo cốt giờ đây chỉ còn lại sự vặn vẹo và phẫn nộ cùng cực.

​"Nghiệt súc! Ngươi dám lừa ta!" Hồ Vô Cực gào lên, mái tóc trắng dựng đứng, uy áp Nguyên Anh Trung Kỳ hoàn toàn mất kiểm soát, khiến cung điện ngọc trắng phía sau lão sụp đổ tan tành.

​Lý Mạc Phàm đứng thẳng dậy, hai chiếc đuôi đã gãy đột ngột mọc lại dưới tác dụng của dược lực Hồn Ngọc Thiên Địa và khả năng hồi phục nghịch thiên của huyết mạch. Mười hai chiếc đuôi tím đen bành trướng ra gấp đôi, che kín cả bầu trời Thiên Hồ Sơn, biến ban ngày thành đêm tối vĩnh hằng.

​"Nợ máu phải trả bằng máu. Hôm nay, ta không chỉ lấy mạng ngươi, mà ta sẽ rút sạch linh căn của toàn bộ Hồ Tộc này để tế cho nỗi đau của mẹ ta!" Lý Mạc Phàm lao lên như một thiên thạch tím đen.

​Trận đại chiến chân chính chính thức bùng nổ.

Hồ Vô Cực không còn giữ lực nữa, lão biết mình đang đối đầu với một con quái vật không thể dùng lẽ thường để đo lường. Lão cắn đầu ngón tay, vẽ lên không trung một huyết phù cổ xưa: "Thiên Hồ Thần Giáng - Yêu Thần Thể!"

​Cơ thể lão già phình to, lớp da thịt nứt nẻ mọc ra bộ lông trắng muốt như tuyết, ba chiếc đuôi cáo khổng lồ của cấp bậc Nguyên Anh hiện hình, mỗi chiếc đuôi đều mang theo quy tắc của gió và sấm sét. Hai vị cường giả - một bên là Ma Hồ mười hai đuôi đen kịt, một bên là Thiên Hồ ba đuôi trắng xóa - va chạm vào nhau giữa tầng mây.

​Mỗi cú va chạm của họ đều khiến không gian bị xé rách, những đệ tử Hồ tộc đứng dưới đất chỉ cần bị dư chấn chạm vào là lập tức hóa thành sương máu.

Lý Mạc Phàm điên cuồng tấn công, hắn dùng phong cách "lấy thương đổi mạng", mười hai chiếc đuôi điên cuồng quất tới, mỗi đòn đều mang theo sức mạnh thôn phệ hồn phách.

​"Chết đi!" Lý Mạc Phàm hét lớn, hắn tóm được một chiếc đuôi trắng của Hồ Vô Cực, Tử Linh Phệ Hồn Quyết bùng phát, cưỡng ép rút đi yêu lực Nguyên Anh của lão ngay giữa trận chiến.

​Hồ Vô Cực đau đớn gầm rú, lão nhận ra mình đã sai lầm. Lão không phải đang chiến đấu với một tên Kim Đan, mà là đang đối đầu với một vị Ma Thần đang mượn tay lão để rèn luyện ý chí.

Dưới cơn mưa máu nhuộm đỏ Thiên Hồ Sơn, Lý Mạc Phàm càng đánh càng mạnh, khí thế của hắn đang tiến gần đến ngưỡng cửa kết đan viên mãn.

Độc giả có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ!

VietinBank : 102880074975

( NGUYEN HUNG YEN )

Bạn cần đăng nhập để bình luận