Ma Đạo Chi Chủ
Chương 11 Chiến Tàn Hồn Hồn Nguyên Anh Mới
Bầu trời của Cấm Địa Vô Hồi không có ánh sáng, chỉ có một màu xám xịt của tử khí và những tia sét đen thỉnh thoảng xé toạc không gian. Nơi này là một nghĩa địa khổng lồ của thời cổ đại, nơi những tu sĩ Kim Đan Cảnh, thậm chí là Nguyên Anh Cảnh đã ngã xuống, để lại sự oán hận không tan biến, kết tinh thành Khí Hận đậm đặc.
Lý Mạc Phàm và Hạ Lan Nhan tiến vào khu vực trung tâm thung lũng. Mỗi bước chân của họ đều đạp lên những mảnh xương trắng đã mục nát.
Khi tiến gần đến một ngôi mộ đá khổng lồ bị xích bởi những sợi dây thừng bằng đồng gỉ sét, mặt đất đột ngột rung chuyển. Một luồng khí xám cuộn xoáy bốc lên từ lòng đất, ngưng tụ thành hình hài một lão giả mặc trường bào rách nát, đôi mắt đỏ rực sát khí.
"Đây là... Tàn Hồn Kim Đan Sơ Kỳ!" Hạ Lan Nhan hít một hơi lạnh, tay nàng run rẩy rút kiếm. Uy áp của một tu sĩ Kim Đan dù đã chết vẫn đủ sức nghiền nát tâm trí của bất kỳ kẻ Trúc Cơ nào.
Tàn hồn gầm lên một tiếng rít chói tai, sóng âm mang theo Khí Hận đánh thẳng vào thức hải của hai người. Hạ Lan Nhan lùi lại vài bước, mặt tái mét, nhưng Lý Mạc Phàm thì vẫn đứng vững như bàn thạch.
"Đứng sau ta!" Mạc Phàm lạnh lùng ra lệnh.
Lý Mạc Phàm không sử dụng pháp bảo. Hắn chậm rãi vung tay, huyết mạch Tử Linh Ma Hồ hoàn toàn thức tỉnh. Mười hai chiếc đuôi tím đen khổng lồ hiện ra, mỗi chiếc đuôi như một vòi rồng hút lấy Khí Hận xung quanh, khiến không gian bị bóp méo.
"Pháp Tắc Áp Chế: Tuyệt Đối Lĩnh Vực!".
Một vòng tròn ánh sáng tím sậm lan tỏa. Tàn hồn Kim Đan kia đột ngột khựng lại, tiếng gầm của nó biến thành tiếng rên rỉ sợ hãi. Uy áp Kim Đan bị cưỡng ép kéo xuống ngang mức Trúc Cơ Trung Kỳ. Đây chính là sự khủng khiếp của huyết mạch vương giả Hồ tộc - nó áp chế linh hồn từ tận gốc rễ.
Lý Mạc Phàm lao lên như một tia chớp tím. Hắn đặt tay lên đầu tàn hồn, các ngón tay cắm sâu vào luồng sương mù xám.
"Tử Linh Phệ Hồn Quyết - Thôn Phệ!"
Toàn bộ tinh hoa linh hồn của tu sĩ Kim Đan bị rút ra nhanh chóng qua lòng bàn tay hắn. Hắn không chỉ hút tu vi, mà còn đang bóc tách những mảnh vỡ Pháp Tắc Kim Đan của lão già để khắc sâu vào linh hồn mình.
Cơ thể Lý Mạc Phàm phát ra tiếng nổ giòn giã của xương cốt. Bản nguyên Kim Đan tinh thuần chảy vào đan điền.
Một luồng khí thế bùng nổ, thổi bay lớp sương mù xung quanh trong bán kính mười dặm.
Cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ rốt cuộc thành!
Ánh mắt Lý Mạc Phàm lúc này sâu thẳm như vực thẳm, Thần Thức của hắn đã có thể quan sát được từng dao động nhỏ của những tàn hồn khác xa hàng trăm dặm. Hắn ném một viên Hồn Tinh vừa ngưng kết được cho Hạ Lan Nhan: "Luyện hóa nó, chúng ta sắp có khách."
Đúng lúc đó, từ hướng Đông có một luồng lôi điện màu bạc xé tan bóng tối. Nhóm tu sĩ Lôi Đình Điện đã xuất hiện. Dẫn đầu là một chấp sự già nua, tu vi Trúc Cơ Viên Mãn, đi cùng là ba đệ tử Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Chúng nhìn thấy Lý Mạc Phàm đang đứng trên đống đổ nát của ngôi mộ cổ, và quan trọng hơn chúng nhìn thấy khối Hồn Ngọc Thiên Địa lấp lánh dưới chân hắn.
"Ma tu to gan! Dám đột nhập cấm địa Tiên môn, còn dám chạm vào Hồn Ngọc!" Vị chấp sự Lôi Đình Điện gầm lên, sấm sét quanh người nổ vang lách tách. "Giao ra bảo vật, ta sẽ cho ngươi chết một cách toàn thây!"
Lý Mạc Phàm xoay người lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Hắn cảm nhận được lôi điện của đối phương đang kích thích huyết mạch Ma Hồ của mình.
"Đến thật đúng lúc." Mạc Phàm thì thầm. "Trúc Cơ Viên Mãn... chính là vật tế tốt nhất để ta ổn định cảnh giới Hậu Kỳ."
Hắn bước lên một bước, mười hai chiếc đuôi tím lại một lần nữa che kín bầu trời.
Lôi Hùng chấp sự nhìn chằm chằm vào Lý Mạc Phàm với vẻ kinh nghi không che giấu. Lão đã sống hàng trăm năm, kinh qua vô số trận chiến, nhưng chưa bao giờ thấy một tu sĩ Trúc Cơ nào lại toát ra khí tức tà dị và áp bách đến thế.
"Trận pháp sấm sét, bao vây cho ta!" Lão gầm lên, không dám khinh suất dù đối thủ vừa mới đột phá.
Ba đệ tử Trúc Cơ Hậu Kỳ lập tức vào vị trí, thanh kiếm trong tay họ lấp loáng những tia điện màu bạc, đan xen thành một cái lồng giam khổng lồ nhắm thẳng vào Mạc Phàm. Không khí xung quanh bị điện tích làm cho đông đặc, từng tiếng nổ lách tách vang lên khô khốc.
Thế nhưng Lý Mạc Phàm không hề có ý định lẩn tránh. Mười hai chiếc đuôi tím sau lưng hắn đột ngột vật chất hóa, cứng cáp như những ngọn giáo thép, đâm thẳng vào hư không.
"Lôi điện của các ngươi... quá yếu ớt." Giọng nói của Mạc Phàm vang lên trầm đục, mang theo một loại uy quyền tối thượng.
Hắn kích hoạt Pháp Tắc Áp Chế. Một vùng không gian rộng lớn bị nhuộm trong sắc tím đen. Cảnh giới của ba đệ tử Tiên môn lập tức bị cưỡng ép kéo xuống Trung Kỳ, ngay cả Lôi Hùng cũng cảm thấy linh lực trong đan điền mình bị trì trệ, lôi điện quanh người vốn rực rỡ bỗng chốc trở nên mờ nhạt.
Trong khoảnh khắc đối phương còn đang bàng hoàng, Lý Mạc Phàm đã động. Hắn lướt đi như một bóng ma, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nắm bắt.
Một tên đệ tử chưa kịp vung kiếm đã thấy một bàn tay đầy lân phiến tím đen bóp chặt lấy cổ họng.
"Tử Linh Phệ Hồn Quyết - Hấp Thụ!"
Lý Mạc Phàm thì thầm. Lôi điện hộ thân của tên đệ tử bị hút cạn trong nháy mắt, tu vi Hậu Kỳ tinh thuần chảy ngược vào kinh mạch của Mạc Phàm. Tiếng rú thảm thiết chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã biến thành một cái xác khô héo.
Lôi Hùng gầm lên điên cuồng: "Yêu nghiệt! Chịu chết đi!". Lão tung ra chiêu mạnh nhất - Lôi Đình Đại Đao. Một luồng sấm sét to bằng bắp đùi bổ thẳng xuống đầu Mạc Phàm.
Đòn tấn công mang theo sức mạnh của Trúc Cơ Viên Mãn xé toạc màn sương mù xám, nhưng Lý Mạc Phàm chỉ đơn giản là giơ tay trái lên đón đỡ.
"Rầm!" Một tiếng nổ chấn động cả thung lũng, sỏi đá bay mù trời.
Hạ Lan Nhan kinh hãi nhìn thấy Lý Mạc Phàm dùng tay không nắm chặt lấy luồng lôi điện. Những tia sét bạc điên cuồng cắn xé da thịt hắn, nhưng ngay lập tức bị Nhẫn Luyện Huyết chuyển hóa thành sức mạnh.
Lý Mạc Phàm cười lạnh, mười hai chiếc đuôi sau lưng bất ngờ vươn dài, quấn chặt lấy Lôi Hùng và hai đệ tử còn lại như những xúc tu của ác quỷ.
"Các ngươi vốn dĩ không hiểu, sức mạnh của ta không đến từ Linh lực tầm thường."
Mạc Phàm bước từng bước chậm rãi về phía Lôi Hùng đang bị trói chặt. Mỗi bước chân của hắn đều khiến mặt đất nứt toác, tử khí xung quanh như đang reo hò đón chào chủ nhân mới.
Lôi Hùng cố gắng kích hoạt bùa chú hộ mệnh, nhưng dưới sự áp chế tuyệt đối của huyết mạch Ma Hồ, mọi pháp bảo đều trở nên vô dụng. Bàn tay của Mạc Phàm phủ lên đỉnh đầu lão chấp sự, một luồng ánh sáng tím rực bùng lên.
"Trúc Cơ Viên Mãn... linh hồn của ngươi sẽ là nền móng để ta bước đến đỉnh cao!"
Luồng linh lực khổng lồ từ Lôi Hùng bị rút ra một cách tàn bạo, chảy cuồn cuộn vào đan điền của Lý Mạc Phàm. Hắn cảm nhận được cơ thể mình đang được tôi luyện lại, lớp da thịt trở nên cứng cáp hơn, linh lực mang theo thuộc tính lôi điện tà dị.
Ba cái xác khô rớt xuống mặt đất lạnh lẽo, vỡ tan thành tro bụi.
Lý Mạc Phàm đứng giữa đống hoang tàn, hơi thở của hắn giờ đây đã hoàn toàn ổn định ở Trúc Cơ Hậu Kỳ Đỉnh Phong.
Hắn quay đầu nhìn khối Hồn Ngọc Thiên Địa dưới chân. Thế nhưng, ngay khi hắn định đưa tay lấy ngọc, một tiếng thở dài trầm đục vang lên từ sâu trong ngôi mộ, khiến toàn bộ Cấm Địa Vô Hồi run rẩy.
Luồng uy áp cổ xưa từ sâu trong ngôi mộ đá không giống với bất kỳ thứ gì Lý Mạc Phàm từng đối mặt. Nó không hung bạo như sấm sét của Lôi Đình Điện, mà lạnh lẽo và trầm mặc như dòng thời gian trôi qua hàng ngàn năm.
Hạ Lan Nhan quỵ xuống, đôi mắt nàng trợn trừng vì kinh hãi, hơi thở dồn dập: "Cái... cái này... chẳng lẽ là Nguyên Anh Ý Chí?!"
Lý Mạc Phàm nheo mắt, mười hai chiếc đuôi tím sau lưng hắn không thu lại mà trái lại còn bung ra rộng hơn, tỏa ra một tầng hào quang bảo hộ màu tím đậm. Hắn cảm nhận được sâu trong khối Hồn Ngọc Thiên Địa, một linh thể đang dần ngưng kết thành hình.
Đó không phải là một xác chết vùng dậy, mà là một đạo thần niệm kiên cường của một cao thủ cổ đại còn sót lại để trấn giữ bảo vật. Hư ảnh một lão già mặc đạo bào màu xám mờ ảo hiện ra, bay lơ lửng trên không trung, nhìn Lý Mạc Phàm bằng ánh mắt sâu thẳm.
"Kẻ kế thừa Tử Linh Ma Hồ... sau vạn năm, huyết mạch bị nguyền rủa này lại xuất hiện sao?" Giọng nói của hư ảnh vang vọng trong thức hải của Mạc Phàm, khiến linh hồn hắn rung chuyển dữ dội.
Lý Mạc Phàm cười lạnh, hắn không hề có ý định nhún nhường: "Ngươi đã chết rồi, chỉ còn lại một chút tàn niệm này, cũng muốn cản đường ta?".
Hư ảnh lão giả không tức giận, lão chỉ chậm rãi đưa tay ra. Một đạo kiếm khí vô hình đột ngột chém tới. Đạo kiếm này không có uy lực vật lý mạnh mẽ, nhưng nó lại nhắm thẳng vào linh hồn căn cơ của Mạc Phàm.
"Pháp Tắc Áp Chế - Phá!".
Lý Mạc Phàm gầm lên, mười hai chiếc đuôi đan chéo lại phía trước, dùng sức mạnh huyết mạch thượng cổ để cưỡng ép va chạm với đạo kiếm khí kia. Một tiếng nổ không có âm thanh bùng phát, khiến không gian xung quanh ngôi mộ vặn vẹo, cát bụi cuộn lên thành những cơn lốc đen kịt.
Mạc Phàm cảm thấy thức hải mình như bị xé toạc, nhưng chính cơn đau này lại kích thích bản năng hung tàn của hắn. Hắn lao thẳng vào hư ảnh, bàn tay phải bao phủ bởi ngọn lửa tím của Tử Linh Phệ Hồn Quyết, đâm xuyên qua ngực của lão giả mờ ảo kia.
"Ngươi muốn trấn giữ ngọc? Vậy thì hãy tan biến vào trong ta đi!".
Lý Mạc Phàm điên cuồng vận chuyển công pháp. Hắn không chỉ hấp thụ linh lực, mà đang dùng toàn lực để thôn phệ đạo thần niệm này.
Đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm, nếu ý chí của hắn không đủ mạnh, hắn sẽ bị ký ức ngàn năm của đối phương làm cho phát điên.
Thế nhưng, trái tim của Mạc Phàm đã sớm tôi luyện qua sự sỉ nhục và hận thù. Ý chí của hắn cứng như kim cương, tàn nhẫn như ác quỷ. Hư ảnh lão già tan rã dần, hóa thành những đốm sáng màu bạc bị Mạc Phàm hút sạch vào trong Nhẫn Luyện Huyết và đan điền.
Khối Hồn Ngọc Thiên Địa mất đi sự bảo vệ cuối cùng, ánh sáng trắng bùng lên chói lòa rồi thu nhỏ lại, nằm gọn trong lòng bàn tay Mạc Phàm.
Sức mạnh từ đạo thần niệm cổ đại và Hồn Ngọc bắt đầu tràn ngập cơ thể hắn. Lý Mạc Phàm cảm thấy cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ Đỉnh Phong của mình bắt đầu lung lay, Thần Thức của hắn mở rộng đến mức có thể cảm nhận được quy luật mờ ảo của Kim Đan Cảnh.
Hắn đứng yên giữa đống đổ nát, mười hai chiếc đuôi dần thu lại, nhưng khí chất lúc này đã hoàn toàn khác biệt. Hắn đã không còn là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, mà là một kẻ mang trong mình tàn tích sức mạnh của thời đại viễn cổ.
Lý Mạc Phàm quay lại nhìn Hạ Lan Nhan, người vẫn còn đang ngơ ngác vì trận chiến vừa rồi. Hắn đưa tay về phía nàng: "Đi thôi, mục tiêu ở đây đã hoàn thành. Bây giờ, chúng ta sẽ quay về Ma Tông và đòi lại tất cả những gì thuộc về ta."
Dưới chân hắn, đống xương trắng của ngôi mộ cổ hóa thành tro bụi theo gió cuốn đi. Cấm Địa Vô Hồi vẫn âm u như cũ, nhưng kẻ bước ra từ đó đã mang theo sức mạnh đủ để làm rung chuyển cả Ma Giới.
Độc giả có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ!
VietinBank : 102880074975
( NGUYEN HUNG YEN )