Ma Đạo Chi Chủ

Chương 12 Tận Diệt Mộ Dung Gia Mới

Bầu trời Ma Giới luôn bao phủ bởi những áng mây chì nặng nề, nhưng hôm nay tại ranh giới của Thanh Mộc Phong, không khí dường như còn đặc quánh hơn bình thường.

Lý Mạc Phàm bước đi trên con đường mòn dẫn về tông môn. Đi bên cạnh hắn, Hạ Lan Nhan dường như đã lột xác hoàn toàn sau chuyến đi Cấm Địa Vô Hồi. Nàng mặc một bộ chiến y màu đen bó sát, tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ ẩn hiện khiến sương mù xung quanh không cách nào tiếp cận trong vòng ba thước.

Tuy nhiên, dù nàng có mạnh mẽ đến đâu, khi đi bên cạnh Lý Mạc Phàm, nàng vẫn vô thức lùi lại nửa bước, giữ đúng vị thế của một kẻ tùy tùng trung thành.

​Lý Mạc Phàm lúc này đã thu hồi mười hai chiếc đuôi tím, Nhẫn Luyện Huyết trên ngón tay hắn tỏa ra một tầng ánh sáng mờ nhạt, hoàn hảo che giấu tu vi thật sự của hắn, chỉ để lộ ra hơi thở của một Trúc Cơ Trung Kỳ. Hắn nhìn về hướng đỉnh núi Thanh Mộc, nơi từng là chốn hắn phải cúi đầu quét dọn rác rưởi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.

​"Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?" Mạc Phàm đột nhiên dừng bước, hít một hơi sâu vào lồng ngực.

​Hạ Lan Nhan cau mày, thần thức nàng mở rộng nhưng chỉ thấy sự tĩnh lặng của rừng núi: "Mùi tà khí? Hay là mùi của linh dược?"

​"Không, đó là mùi của sự thối rữa từ những kẻ nắm quyền quá lâu." Mạc Phàm lạnh lùng đáp.

"Đại Trưởng Lão Thanh Mộc Phong chắc hẳn đã chờ đợi ta từ lâu rồi. Lão nghĩ rằng ta sẽ chết trong Cấm Địa, hoặc chí ít cũng trở về với thân hình tàn phế. Lão không biết rằng, kẻ trở về hôm nay không phải là Lý Quản sự của lão, mà là cơn ác mộng của cả dòng họ Mộ Dung."

​Ngay khi lời nói của hắn vừa dứt, từ trong bụi rậm và những tán cây cổ thụ hai bên đường, hàng chục đạo bóng đen đột ngột lao ra. Đó là các đội tuần tra của Thanh Mộc Phong, nhưng điều lạ là dẫn đầu họ không phải là các chấp sự thông thường, mà là Mộ Dung Kình - kẻ từng bị Mạc Phàm phế bỏ một nửa linh căn.

Mộ Dung Kình lúc này trông thảm hại vô cùng, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu hận thù, tu vi chỉ quanh quẩn ở Luyện Khí Viên Mãn, cố gắng dùng đan dược để duy trì một chút hơi tàn.

"Lý Mạc Phàm! Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện!" Mộ Dung Kình gào lên, giọng nói khàn đặc vì u uất. "Cha ta đã ra lệnh, bất cứ ai thấy ngươi trở về đều phải bắt sống để tra khảo về cái chết của Chấp sự Trần Càn và sự mất tích của đoàn người Lôi Đình Điện. Ngươi nghĩ có Hạ Lan Nhan bảo vệ là có thể nghênh ngang sao?"

​Lý Mạc Phàm đứng yên, ánh mắt hắn nhìn Mộ Dung Kình như nhìn một con sâu cái kiến đang giãy dụa dưới đế giày. Hắn thậm chí không buồn giải thích hay tranh cãi. Sự khinh bỉ tột độ đó còn đau đớn hơn cả một nhát chém vào da thịt.

​"Mộ Dung Kình, ngươi vẫn chưa hiểu sao?" Mạc Phàm chậm rãi bước lên phía trước, mỗi bước chân của hắn khiến áp lực không khí tăng vọt. "Ngày đó ta để ngươi sống, không phải vì ta nhân từ, mà vì ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến cảnh ta nghiền nát tất cả những gì ngươi tự hào nhất. Ngươi bây giờ ngay cả tư cách để ta ra tay cũng không có."

​"Giết hắn cho ta!" Mộ Dung Kình điên cuồng ra lệnh. Mười tên đệ tử Trúc Cơ Sơ Kỳ thuộc phe cánh của Đại Trưởng Lão lập tức vây quanh, kết thành một trận pháp phong tỏa. Linh lực ma đạo của chúng liên kết lại thành những sợi xích đen, nhắm thẳng vào các đại huyệt của Mạc Phàm.

​Hạ Lan Nhan định ra tay, nhưng Mạc Phàm khẽ giơ tay ngăn lại. Hắn muốn dùng trận chiến này để tuyên cáo sự trở về của mình.

​"Pháp Tắc Áp Chế - Vạn Linh Phục Tùng!"

​Một luồng sóng xung kích màu tím sậm đột ngột bùng phát từ tâm cơ thể Lý Mạc Phàm.

Không có tiếng nổ, không có khói bụi, nhưng mười tên tu sĩ Trúc Cơ đang lao tới bỗng chốc khựng lại giữa không trung. Gương mặt chúng biến dạng vì kinh hoàng, linh lực trong đan điền như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Chúng cảm thấy huyết mạch trong người mình đang run rẩy, một loại nỗi sợ nguyên thủy từ tận linh hồn trỗi dậy khiến đôi chân chúng không còn đứng vững.

​"Rầm! Rầm! Rầm!" Mười tên tu sĩ đồng loạt quỳ sụp xuống mặt đất, đầu chạm xuống đá cứng, máu tươi từ lỗ tai và khóe mắt chảy ra. Chúng không thể phản kháng, không thể kêu la, chỉ có thể phủ phục dưới chân Mạc Phàm như những bầy tôi đang nghênh đón nhà vua.

​Mộ Dung Kình đứng đằng sau, chứng kiến cảnh tượng này mà toàn thân run lẩy bẩy, thanh kiếm trên tay rơi xuống keng một tiếng trên nền đá.

Hắn không thể tin được, một đám tu sĩ Trúc Cơ lại bị áp chế chỉ bằng một cái liếc mắt.

​Lý Mạc Phàm đi lướt qua đám người đang quỳ, tiến thẳng đến trước mặt Mộ Dung Kình. Hắn cúi người xuống, thì thầm vào tai đối phương bằng chất giọng lạnh lẽo như từ cõi u minh: "Về báo với cha ngươi, ta sẽ đến lấy đầu lão vào giờ Ngọ ngày mai. Còn bây giờ... để lại một cái tay cho sự vô lễ của ngươi đi."

​"Aaaa!" Một tiếng thảm thiết vang vọng khắp cánh rừng. Cánh tay phải của Mộ Dung Kình bị một đạo khí tím cắt đứt gọn gàng. Mạc Phàm không thèm nhìn lại, hắn cùng Hạ Lan Nhan tiếp tục sải bước về phía cổng chính của Thanh Mộc Phong, để lại một hiện trường đầy máu và sự sợ hãi tột độ bao trùm lấy những kẻ sống sót.

Rời khỏi hiện trường đầy máu, Lý Mạc Phàm không đi tìm Đại Trưởng Lão ngay mà hướng thẳng về phía Điện Dược.

Hắn biết rằng, muốn lật đổ một vị Kim Đan Sơ Kỳ hoặc có thể lad Trung Kỳ như cha của Mộ Dung Kình ngay tại hang ổ của lão, hắn cần nhiều hơn là chỉ sức mạnh thể chất. Hắn cần một cái bẫy đủ lớn.

​Vừa bước chân vào cổng Điện Dược, mùi thảo dược nồng nàn pha lẫn hương thơm của các lò đan đang đỏ lửa ập vào cánh mũi. Các đệ tử cấp thấp đang bận rộn chạy đi chạy lại bỗng chốc khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của vị Quản sự đã mất tích bấy lâu.

Không còn là một tên Luyện Khí tầng 4 khiêm tốn, Lý Mạc Phàm lúc này như một thanh kiếm báu đã tuốt khỏi bao, mỗi nhịp thở đều tỏa ra sự uy nghiêm khiến đám đệ tử tạp dịch phải tự giác dạt sang hai bên, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

​"Mạc Phàm!" Một tiếng reo khe khẽ vang lên. Doãn Bích Hà từ trong dược phòng bước ra, gương mặt nàng vốn lạnh lùng nay lại tràn đầy sự nhẹ nhõm và vui mừng khôn xiết. Đi ngay sau nàng là Diệp Linh, người vợ thứ hai của hắn.

Diệp Linh vẫn giữ vẻ sắc sảo thường ngày, nhưng ánh mắt nàng khi chạm vào Mạc Phàm lập tức bùng lên một ngọn lửa sùng bái. Nàng nhận ra hơi thở của hắn đã vượt xa lúc rời đi.

​"Ngươi đã về... và ngươi đã mạnh lên rất nhiều." Doãn Bích Hà tiến lại gần, bàn tay nàng khẽ chạm vào áo hắn, cảm nhận được sự cứng cáp của linh lực Hậu Kỳ vờn quanh.

​Lý Mạc Phàm khẽ nắm lấy tay nàng, ánh mắt dịu lại một chút nhưng giọng nói vẫn đầy toan tính: "Ta về để kết thúc những kẻ ngáng đường. Bích Hà, Linh, hai nàng đã chuẩn bị những thứ ta dặn chưa?"

​Diệp Linh bước lên, dâng lên một chiếc nhẫn không gian: "Mọi loại dược liệu huyết nhục và âm hàn mà chàng yêu cầu đã được gom đủ trong thời gian qua dưới danh nghĩa thử nghiệm của Điện Dược. Đại Trưởng Lão có nghi ngờ và cho người giám sát, nhưng ta đã âm thầm xử lý những kẻ đó."

​Mạc Phàm gật đầu, dẫn cả ba người vào sâu trong mật thất luyện đan tối mật nhất. Hắn lấy khối Hồn Ngọc Thiên Địa vừa đoạt được ra.

Khối ngọc tỏa ánh sáng bạc rực rỡ, làm sáng rực cả căn phòng tối. Hạ Lan Nhan nhìn khối ngọc, giải thích cho hai nàng kia về nguồn gốc tàn khốc của nó, khiến Doãn Bích Hà - một chuyên gia luyện đan - cũng phải rùng mình trước sự bá đạo của nó.

​"Ta sẽ luyện chế Vạn Hồn Nghịch Mệnh Đan." Lý Mạc Phàm tuyên bố, đôi mắt tím rực sáng.

"Loại đan dược này không phải để uống, mà để làm trận nhãn cho một đại trận bao vây Thanh Mộc Phong. Nó sẽ khuếch đại Pháp Tắc Áp Chế của ta lên gấp mười lần. Ngày mai, khi ta đối đầu với Đại Trưởng Lão, toàn bộ Thanh Mộc Phong sẽ trở thành hầm chứa linh hồn cho ta."

​Suốt mười hai canh giờ tiếp theo, mật thất Điện Dược bị bao phủ bởi một luồng hỏa diễm tím đen đáng sợ. Lý Mạc Phàm dùng huyết mạch Tử Linh Ma Hồ của mình làm mồi lửa, cưỡng ép dung hợp ý chí Kim Đan Viên Mãn từ khối ngọc vào đống dược liệu huyết nhục.

Tiếng gào thét của các tàn hồn bị luyện hóa vang lên âm ỉ trong lò đan, khiến không gian xung quanh rung chuyển. Doãn Bích Hà đứng bên cạnh hỗ trợ, nàng kinh ngạc nhận thấy kỹ thuật luyện đan của Mạc Phàm đã đạt tới mức "Dĩ Huyết Luyện Đan" trong truyền thuyết - một phương pháp tà ác nhưng hiệu quả đến mức cực đoan.

​Khi tia sáng mặt trời đầu tiên của ngày mới chạm vào đỉnh tháp Điện Dược, một tiếng nổ trầm đục vang lên. Cửa lò mở ra, một viên đan dược màu tím thẫm, xung quanh vờn quanh bởi chín luồng khí đen như những con rồng nhỏ, bay lơ lửng trên không trung. Đây chính là kiệt tác của hắn - thứ sẽ đặt dấu chấm hết cho triều đại của dòng họ Mộ Dung. Lý Mạc Phàm thu lấy đan dược, quay sang nhìn ba người phụ nữ của mình, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Đi thôi. Đã đến giờ Ngọ. Ta muốn thấy máu của Đại Trưởng Lão tưới đẫm quảng trường Thanh Mộc."

Giờ Ngọ đã đến. Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống quảng trường trung tâm Thanh Mộc Phong, nhưng cái nóng của thiên nhiên không ngăn được luồng khí lạnh lẽo đang bao trùm lấy hàng ngàn đệ tử đang tụ tập tại đây.

Giữa quảng trường, Đại Trưởng Lão Mộ Dung Hải ngồi trên chiếc ghế đá chạm khắc hình rồng, gương mặt lão trầm tư nhưng sát khí trong mắt thì không hề che giấu. Tu vi Kim Đan Sơ Kỳ Đỉnh Phong của lão tỏa ra như một ngọn núi lớn khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo.

​Bên cạnh lão là Mộ Dung Kình với cánh tay cụt vừa được băng bó sơ sài, đôi mắt vằn tia máu đang điên cuồng nhìn chằm chằm vào lối vào duy nhất: "Lý Mạc Phàm! Ngươi tùy tiện giết đệ tử Tiên môn, mưu hại đồng môn, phản nghịch tông quy. Hôm nay nếu ngươi không xuất hiện, ta sẽ dùng máu của hai ả tiện nhân Điện Dược kia để tế cờ!"

​"Mộ Dung Hải, lão già nhà ngươi sống quá lâu nên lú lẫn rồi sao?" Một giọng nói trầm thấp, vang vọng như từ chín tầng địa ngục truyền đến.

​Từ phía cuối bậc thang đá, Lý Mạc Phàm chậm rãi bước lên. Theo sau hắn là Doãn Bích Hà, Diệp Linh và Hạ Lan Nhan. Sự xuất hiện của bốn vị tu sĩ Trúc Cơ, đặc biệt là khí thế của Lý Mạc Phàm khiến đám đông đệ tử xôn xao dạt ra.

Lý Mạc Phàm đứng giữa quảng trường, đối diện với uy áp của vị Kim Đan mà không hề biến sắc.

​Mộ Dung Hải cười khẩy, đứng bật dậy: "Chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ mà cũng dám nghênh ngang? Ngươi nghĩ giết được Trần Càn bằng mưu hèn kế mọn là có thể đứng trước mặt ta? Kim Đan và Trúc Cơ là hai khoảng trời khác biệt, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!"

​Lão vung tay, một thanh trường kiếm đỏ rực như máu xuất hiện, mang theo ngọn lửa Kim Đan thiêu cháy không khí. Lão không nói hai lời, lập tức tung ra chiêu mạnh nhất: "Huyết Hải Châm Thiên!" Một vùng biển máu hư ảo bao trùm lấy quảng trường, hàng vạn mũi kim máu lao về phía Mạc Phàm.

​"Nghịch!" Mạc Phàm lạnh lùng thốt ra một chữ.

​Hắn lấy ra viên Vạn Hồn Nghịch Mệnh Đan, bóp nát nó ngay giữa lòng bàn tay. Một luồng khói tím đen bùng phát, ngay lập tức lan tỏa ra toàn bộ quảng trường. Những mũi kim máu của lão Hải khi chạm vào luồng khói này bỗng nhiên khựng lại, rồi quay đầu lao ngược về phía chủ nhân của chúng.

​"Cái gì?! Đại trận?!" Lão Hải kinh hoàng nhận ra mặt đất dưới chân mình đã hiện lên những phù văn tím đen của từ bao giờ.

​"Lão già, ngươi quá tự phụ vào cái Kim Đan mục nát đó rồi." Mạc Phàm gầm lên. Mười hai chiếc đuôi tím khổng lồ bùng nổ sau lưng hắn, cao tới hàng chục trượng, che khuất cả ánh mặt trời. Pháp Tắc Áp Chế được đại trận khuếch đại lên mức cực hạn.

​Mộ Dùn Hải cảm thấy đan điền của mình run rẩy, viên Kim Đan vốn rực rỡ bỗng chốc bị một tầng khí đen bao phủ, tu vi của lão bị cưỡng ép kéo tụt từ Kim Đan xuống nửa bước Trúc Cơ Viên Mãn. Lão hoảng sợ tột độ, cố gắng đốt cháy thọ nguyên để phản kháng: "Không thể nào! Ngươi là yêu quái gì?!"

​Lý Mạc Phàm không trả lời. Hắn lao lên như một con mãnh thú, mười hai chiếc đuôi quấn chặt lấy tứ chi của lão, treo lão lên giữa không trung. Hắn áp sát, bàn tay cắm sâu vào vị trí đan điền của lão già.

​"Tử Linh Phệ Hồn Quyết - Kim Đan Quy Nguyên!"

​Tiếng rú thảm thiết của vị Đại Trưởng Lão vang vọng khắp Thanh Mộc Phong, khiến hàng ngàn đệ tử chứng kiến phải run rẩy quỳ sụp xuống vì sợ hãi.

Viên Kim Đan của Mộ Dung Hải bị Lý Mạc Phàm trực tiếp móc ra, vẫn còn đập thình thịch và tỏa ra nhiệt lượng cuối cùng.

Lý Mạc Phàm không ngần ngại, há miệng nuốt chửng viên Kim Đan đó ngay trước mặt mọi người.

​Một luồng năng lượng kinh thiên động địa bùng nổ bên trong cơ thể hắn. Linh lực của hắn bắt đầu quay cuồng, co rút lại thành một điểm cực nhỏ. Bầu trời Thanh Mộc Phong bỗng chốc kéo mây đen kịt, sấm sét tím nổ vang trời - đây là thiên tượng của kẻ chuẩn bị kết đan.

​Mạc Phàm đứng trên xác chết khô héo của Mộ Dung Hải, đôi mắt tím rực sáng nhìn về phía Mộ Dung Kình đang chết lặng. Hắn chỉ tay một cái, một đạo khí tím xuyên thủng trán của tên phế vật kia, kết thúc hoàn toàn dòng họ Mộ Dung.

​Hắn quay sang phía toàn thể đệ tử đang kinh hoàng, giọng nói tràn đầy uy quyền: "Từ nay về sau, Thanh Mộc Phong đổi tên thành Ma Hồ Phong. Ta Lý Mạc Phàm, chính là chủ nhân duy nhất của nơi này. Kẻ thuận ta thì sống . Kẻ nào nghịch ta hồn bay phách tán!"

​Cả quảng trường chìm trong sự im lặng tuyệt đối, rồi sau đó là tiếng hô vang dội như sấm: "Cung nghênh Ma Hồ Phong Chủ! Nguyện trung thành đến chết!"

​Lý Mạc Phàm đứng giữa vòng vây của ba người vợ, nhìn về phía chân trời xa xăm. Hắn đã đoạt lấy vị thế đứng đầu một phong, có được căn cơ để đối đầu với các thế lực lớn hơn. Cuộc chơi tại Ma Tông bây giờ, mới thực sự nằm trong lòng bàn tay hắn.

Độc giả có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ!

VietinBank : 102880074975

( NGUYEN HUNG YEN )

Bạn cần đăng nhập để bình luận