Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Phần 8
Sắc mặt đội trưởng hình cảnh tái nhợt.
"Vậy ý của anh là, tôi lột da người, vứt da vào thùng rác, còn thịt thì treo lên cột thu lôi tầng hai mươi hai? Anh thật thú vị." Khương Thiên Kỳ cười khẩy, phủi phủi bộ vest, nắm tay tôi định về nhà.
Đội trưởng hình cảnh chặn anh lại: "Vậy m.á.u trên người anh từ đâu ra?"
Bước chân Khương Thiên Kỳ khựng lại: "Vợ tôi vừa suýt sảy thai."
". . . Sảy thai mà làm anh dính đầy m.á.u thế sao?"
Khương Thiên Kỳ ôm vai tôi: "Anh nói chuyện kiểu gì vậy, anh không có vợ à? Anh không biết phụ nữ mang thai có thể bị xuất huyết nhiều sao?"
Sắc mặt đội trưởng hình cảnh thay đổi vi diệu, hỏi y tá bên cạnh: "Có phải vậy không?"
"Chúng tôi cũng không rõ tình hình cụ thể. Khương phu nhân là bệnh nhân của giáo sư Lâm, nhưng giáo sư Lâm và các bác sĩ khác đều phát điên cả rồi."
Tuy rất khó hiểu nhưng lão Khương nhà chúng tôi càng đáng nghi hơn!
"Anh Khương, anh xuất hiện ở hiện trường vụ án, anh nói m.á.u trên người toàn là m.á.u của vợ anh, mà đúng lúc đó tất cả bác sĩ điều trị cho vợ anh lại phát điên, điều này có quá trùng hợp không?"
"Có lẽ, bọn họ chỉ thấy những thứ không nên thấy thôi. Nhận thức của con người có giới hạn, đôi khi không biết lại là một sự bảo vệ."
Cách.
Đội trưởng hình cảnh còng tay anh lại. Rõ ràng là anh ta không như tôi, không tin những lời thần thần quỷ quỷ của chồng tôi.
Trước khi bị đưa đi, Khương Thiên Kỳ đến ôm tôi.
"Giữ lại con nối dõi của anh." Anh thì thầm bên tai tôi: "Chỉ cần anh còn sống, nó sẽ bảo vệ em."
Nói xong, anh theo thói quen xoa xoa bụng tôi.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, bụng bầu của tôi, dường như to hơn. . .
6
Chồng tôi bị bắt rồi.