Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Phần 6
Tôi nhen nhóm một tia hy vọng: "Vậy bây giờ tôi có thể phá thai không?"
"Mẫu ký sinh trùng sống chưa xác định trong tử cung của cô phải giữ lại cho tôi."
"Ông lấy luôn đi."
Nghĩ đến chuyện tôi và Khương Thiên Kỳ yêu nhau suốt mười năm, thứ anh để lại cho tôi chỉ là một đống sâu! Tôi òa khóc nức nở.
Giáo sư bảo trợ lý đưa giấy đồng ý phẫu thuật: "Nhờ ba ký vào đây."
"Tôi không phải chồng cô ấy." Cảnh sát Nhậm lùi lại một bước: "Tôi chỉ là một cảnh sát đi ngang qua thôi."
Tôi giật lấy bút ký nhanh: "Mau phẫu thuật đi, chồng tôi sẽ không đồng ý cho tôi phá thai đâu, đến lúc anh ấy phát hiện thì chẳng làm được gì nữa."
Bởi vì cơ thể tôi có thể giúp giáo sư đăng được 10 bài báo SCI. Cuối cùng chúng tôi đã vi phạm mọi quy định phẫu thuật, tối hôm đó tôi đã lên bàn mổ.
5
Dưới đèn phẫu thuật, tôi được gây tê một nửa, giáo sư cầm dao, rạch bụng tôi ra.
Đột nhiên, tôi cảm thấy đèn trong phòng chập chờn tối đi một chút. Sau đó, giữa đám bác sĩ mặc áo trắng xuất hiện một bóng người màu đen. Tóc dài thẳng, đeo khuyên tai to, mặc áo da gợi cảm, nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc.
Tôi hét lên thất thanh: "Á! ! ! Á! ! !"
Giáo sư giật mình tay run lên: "Cô kêu cái gì vậy?"
"Phía sau có người! ! !"
Giáo sư quay đầu lại, giật mình: "Sao cô vào được đây? !"
Lời vừa dứt, một luồng khí đột ngột nổ tung, toàn bộ nhân viên y tế bị một sức mạnh vô hình ném bay ra ngoài. Các thiết bị phát ra tia lửa "bùng bùng".
Trong tích tắc phòng phẫu thuật trở nên hỗn loạn, mọi người đều ngất đi, chỉ còn mình tôi nằm trên bàn mổ với vết thương hở ở bụng: "Cô không được qua đây!"
Tôi nhận ra cô ta!
Cô ta là đối tượng ngoại tình cuối cùng của chồng tôi!
Hôm đó ở tầng bốn bỏ hoang, thứ tôi nhìn thấy chính là bộ da người của cô ta cùng với quần áo của chồng tôi!