Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Phần 11
". . . Tôi không biết."
"Chắc là ba chồng cô đấy." Lão hình cảnh vô thức bổ sung.
-- Trong nhận thức của ông ta, con người không thể qua hơn hai mươi năm mà vẫn không già, vậy nên chắc chắn phải là con cháu.
Còn tôi thì toát mồ hôi lạnh nắm chặt tấm ảnh trong túi, nhìn chằm chằm vào tấm bảng ghim gỗ bần trước mặt, ánh mắt dõi theo đến nguồn gốc của mọi lịch sử: năm 1130 TCN, Triều Ca.
Nếu, giả sử nếu, tất cả những người chúng ta nhìn thấy xuất hiện trong bức ảnh sau này, đều là Khương Thiên Kỳ. Vậy dựa vào đâu chúng ta lại cho rằng, anh chỉ sống được một trăm năm mươi tuổi?
Từ Thiên Y ghi chép lại những sự kiện lịch sử này.
Liệu có khả năng tất cả những điều này đều liên quan đến Khương Thiên Kỳ?
Giả thiết này khiến tôi thoáng chốc lạnh sống lưng.
—— Người chồng nằm bên gối tôi mỗi đêm, có thể đã tồn tại trên mảnh đất này suốt ba nghìn năm rồi.
Khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy như nuốt chửng lấy tôi.
Đến nỗi khi xuống lầu, tôi vẫn còn choáng váng.
Hướng dẫn viên lại bám theo: "Đi tham quan huyện Kỳ một ngày nhé?"
"Chúng tôi đến đây để điều tra vụ án."
"Hiếm khi đến đây mà bỏ qua lăng mộ Trụ Vương thì đáng tiếc lắm!"
Tôi nắm bắt được từ khóa quan trọng, tách cảnh sát Nhậm đang quấn quít với hướng dẫn viên ra: "Anh nói gì? Ở đây có lăng mộ Trụ Vương sao?"
Hướng dẫn viên xùy một tiếng: "Cô nói vậy là sao, vùng đất này ngày xưa gọi là Triều Ca mà!"
Tôi giật mình!
Tấm bảng gỗ bần của Từ Thiên Y. . . Giấc mơ kỳ lạ. . .
Tôi mơ hồ nhớ trong giấc mơ, vị Đế quân đứng trên đài cao nhìn tôi chính là Trụ Vương!
Thương Trụ Vương dời đô đến Triều Ca, sau đó bị Tây Chu đánh bại, triều đại tám trăm năm của nhà Thương từ đó chấm dứt.
—— Điều này có liên quan gì đến Khương Thiên Kỳ không?